Đường Tuấn trầm mặt đi tới, bước vào trước mặt mấy nhân viên nữ vừa ngã kia, ngồi xổm xuống quan tâm hỏi: "Cô không sao chứ?"
Gương mặt trang điểm trang nhã tinh xảo của nhân viên nữ nhăn nhó khổ sở, run giọng nói: "Chân tôi trật khớp rồi."
Đường Tuấn gật đầu, nắm lấy mắt cá chân của cô gái, dùng một luồng chân khí dịu nhẹ bao quanh bàn tay, niết cổ chân cô gái vài cái, sau đó nói: "Cô đứng lên đi."
Gương mặt cô gái đỏ bừng, nghe vậy có vẻ nghi hoặc nhưng vẫn nghe lời mà đứng lên. Lát sau, gương mặt cô gái lộ vẻ vui sướng, chân cô ấy không sao rồi.
"Cảm ơn anh." Cô gái vội nói.
"Nên làm thôi." Đường Tuấn gật đầu.
Lúc này, vài nhân viên nữ khác bị đẩy ngã đều đã được đồng nghiệp đứng lên, bọn họ đều không sao.
"Ranh con, muốn xen vào việc người khác đúng không?" Mấy vệ sĩ kia thấy cảnh này thì sắn tay áo lên, lộ ra bắp tay to như đùi người bình thường, cười lạnh không có ý tốt đi về phía Đường Tuấn.
"Không phải người Tập đoàn Thiên Thanh thì cút mau! Bằng không đừng trách bọn tao không khách sáo. Cái cơ thể gầy tong teo này của mày không chịu nổi đâu đấy." Mấy vệ sĩ cười ha hả uy hiếp.
"Ai nói tôi không phải người của Thiên Thanh?" Đường Tuấn chợt cười hỏi lại.
Mấy vệ sĩ kia sửng sốt, động tác cũng cứng đờ.
"Chủ tịch! Anh ấy là chủ tịch!" Đúng lúc này, một nhân viên của Thiên Thanh chợt nhận ra Đường Tuấn. Tiếng nói vừa dứt, những người khác đều khôi phục tinh thần, cũng nhận ra thân phận Đường Tuấn. Một đám người vây quay anh.
"Chủ tịch, cuối cùng anh cũng về." Có nhân viên nữ nức nở lại dịu ngoan nói.
Trong khoảng thời gian này, trên dưới Tập đoàn Thiên Thanh đều bị Tập đoàn Đức Long chèn ép, dùng đủ loại thủ đoạn ghê tởm để uy hiếp, bức bách Tập đoàn Thiên Thanh thỏa hiệp. Cuối cùng còn mời cả người trong Cục vệ sinh an toàn đến. Cho dù có Dương Lộc và Ninh Đình Trung chống đỡ, mọi người vẫn cảm thấy áp lực trước nay chưa từng có.
Mà giờ Đường Tuấn đã về tới, bọn họ như đã tìm được chỗ dựa vậy, cảm thấy an tâm hẳn. Dù sao chủ tịch nhà bọn họ có bối cảnh rất thần bí và mạnh mẽ. Nghe nói ngay cả nữ vương chốn thương trường của Tập đoàn Yên Hòa kia đều có quan hệ mập mờ với anh.
Đường Tuấn hơi gật đầu với mọi người, sau đó bình thản nhìn về phía đám vệ sĩ kia: "Các anh mới không phải người của Tập đoàn Thiên Thanh! Xin lập tức rời đi cho! Còn nữa, các anh phải cho tôi một lời giải thích hợp lý cho những hành vi mình đã gây ra cho Tập đoàn Thiên Thanh trong thời gian này."
"Ha ha ha." Đường Tuấn vừa dứt lời, đám vệ sĩ nước ngoài đều cười phá lên, có người còn ôm bụng cong lưng cười sằng sặc. Tên cầm đầu chỉ thẳng vào mặt Đường Tuấn: "Ranh con nhà mày bị ngơ à? Dám nói chuyện với bọn tao như thế à?"
"Nhưng mày đến đúng lúc lắm, con bé Tổng giám đốc của chúng mày thà chết không theo, chỉ cần bắt được mày thì chẳng phải con bé mặc cho chúng tao xâu xé à? Khà khà." Vừa nói, đám vệ sĩ vừa lộ ra vẻ mặt đáng khinh. Đồng thời, tên cầm đầu vươn tay muốn nắm lấy bả vai Đường Tuấn.