"Tôi nói, người vừa mới đi vào là Hậu Thiên Đạo Thể Đường Tuấn!" Chung Lâm cười lạnh nói:
"Hứa lão thất, không phải vừa rồi ông nói là muốn đánh anh ta thừa sống thiếu chết à? Tôi không làm được đâu, đại khái là ông có thể đứng đây chờ anh ta, chờ anh ta ra rồi, đánh cho một trận gần chết. Thế nào?"
"Cái này, cái này?" mồ hôi lạnh trên đầu Hứa lão thất đổ xuống như mưa.
Ông ta không biết Hậu Thiên Đạo Thể, nhưng câu nói này phát ra từ miệng Chung Lâm, ông ta không thể không tin!
Chu Đan Ly như bị sét đánh, đầu giống như bị đập mạnh một cú, đứng sững sờ tại chỗ.
Tên kia thế mà lại là thần tượng của cô, Hậu Thiên Đạo Thể Đường Tuấn!
Một bên khác, Đường Tuấn thân đi trên con đường ẩn trong sương mù.
Khoảnh khắc anh bước chân lên con đường này, cảnh vật chung quanh cũng có thay đổi cực lớn, lớp sương mù kia đã tạo thành những bậc thang. Có khoảng chừng trên dưới trăm bậc, thông đến nơi anh chưa biết. Đường Tuấn không vội, đứng im tại chỗ, quan sát động tĩnh bốn phía xung quanh.
Xuyên thấu qua lớp sương mù mỏng manh, Đường Tuấn dường như có thể nhìn thấy chung quanh toàn là núi đá đen tuyền che kín, trên núi đá vẽ khắc rất nhiều hoa văn. Hoa văn phản xạ ra chút ánh sáng lấp lánh, không quá chói mắt, lại giống như đã tạo thành một bàn tay vô hình, gom hết sương mù chung quanh, khống chế chúng ở trong một phạm vi nhất định. Những hoa văn này có cùng nguồn gốc với hoa văn trên tấm lệnh bài trong tay Chung Lâm, chỉ là độ phức tạp thì cao hơn rất nhiều.
"Quả nhiên là trận pháp. Có trận pháp mức này che chở, cách ly với thế giới bên ngoài, tự hình thành một mảnh đất, khó trách được xưng là bí cảnh." Đường Tuấn nói nhỏ.
Trận pháp trước mặt nhìn như có phạm vi bao phủ khoảng 500 mét xung quanh, nhưng trên thực tế lại lớn hơn rất nhiều lần, bên trong có giấu càn khôn. Nói là trận pháp, không bằng nói là pháp trận. Trận pháp mượn xu thế địa lý của sông núi tự nhiên, còn pháp trận thì lại mượn nguyên khí trời đất cho mình dùng. Hai bên chênh lệch không chỉ một bậc.
Đường Tuấn đã từng đến Dược Y Cốc, từng nghe nói bên trong Dược Y Cốc ẩn giấu một tòa đại trận, là gốc rễ của cốc, có thể chống cự được nguy cơ sinh tử tồn vong. Đáng tiếc, lúc ấy anh không có cơ duyên được nhìn thấy. Chẳng qua, việc này cũng không ảnh hưởng đến nhận biết của anh. Đường Tuấn đã từng xem qua rất nhiều sách cổ của các hệ thống tu đạo, giáo phái, trong đó có một vài ghi chép liên quan tới pháp trận.
Muốn tạo dựng pháp trận, ít nhất phải đi đến được bậc cửa Thiên Nhân, có thể giao cảm cùng trời đất. Chỉ có võ giả ở đẳng cấp này, mới có thể ký khế ước với thiên địa, thông qua pháp trận, biểu lộ những gì bản thân hiểu được ra ngoài, biến sức mạnh trời đất thành lực lượng cho bản thân mình dùng. Bây giờ Đường Tuấn cũng đã đi đến ngưỡng cửa Thiên Nhân, câu thông được nguyên khí biển cả, loại pháp trận có phạm vi hơn 500 mét như cái ở trước mắt, anh muốn dựng lên cũng phải cố hết sức, cũng phải hao tốn vào đấy thời gian mấy năm cùng rất nhiều tinh lực. Chứ đừng nói chi đến bên trong pháp trận còn ẩn giấu không gian, độ khó phải tăng lên vô số lần.
"Pháp trận. Không gian. Rốt cuộc thì những thứ này được lưu truyền từ thời đại nào chứ? Nhìn những hoa văn mang theo hơi thở cổ xưa, cực kỳ cổ xưa này. Chỉ sợ đây là sản phẩm ít nhất cũng phải cả ngàn năm trước." Đường Tuấn vừa đi về phía trước, vừa thì thào nói.
Chẳng qua, cho dù là pháp trận hay bên trong ẩn giấu không gian, đều không phải là thứ mà có thể cứ tùy tiện nghĩ là thông suốt được. Cứ cho Đường Tuấn là thiên tài đi nữa, cũng không thể cái gì cũng thật sự tinh thông, trừ khi anh là thánh sống.