Chu Xuyên nhìn về phía Đường Tuấn đang đứng bên cạnh, nói:
"Đường huynh đệ, đi qua ngọn núi này chính là Trảm Mã Đài. Đến lúc đó tôi sẽ đi lên Trảm Mã Đài, cậu cùng em gái tôi chờ ở bên ngoài nhé, làm phiền cậu thay tôi chăm sóc nó một chút."
Chu Đan Ly nghe vậy, không khỏi bĩu môi, bất mãn nói:
"Ca, anh có nhầm hay không vậy! Em đã là Chân Khí Cảnh, cũng coi như một tiểu tông sư rồi, anh ta ngay cả chân khí còn chưa luyện ra được, nói em chăm sóc anh ta còn dễ nghe hơn. Trên đường cùng nhau đi tới đây, nếu là không có anh che chở, với cái tính thích xen vào chuyện của người khác của anh ta, không biết đã bị đánh cho bao nhiêu lần rồi á.”
Chu Xuyên ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt có chút xấu hổ, lại từ chối cho ý kiến.
Trên người Đường Tuấn không hề có một chút dao động chân khí nào, thân thể nhìn còn có chút gầy yếu. Nếu không phải Chu Xuyên tận mắt nhìn thấy anh đánh bại một vị võ giả nội kình, sợ là cũng sẽ xem anh như một người bình thường. Em gái Chu Xuyên đã là Chân Khí Cảnh tông sư, nói đến chăm sóc, đúng là Chu Đan Ly chăm sóc Đường Tuấn mới đúng.
Ai ngờ Đường Tuấn lại cười nhạt một tiếng, nói:
"Việc này sợ là không được rồi. Chờ chút nữa tôi cũng phải vào Trảm Mã Đài."
“Một võ giả nội kình nho nhỏ còn chưa đột phá được Chân Khí Cảnh như anh mà lại muốn vào Trảm Mã Đài, đi chịu chết hay gì?” Chu Đan Ly có chút tức giận, giễu cợt nói.
"Được rồi, Đan Ly." Chu Xuyên áy náy nói với Đường Tuấn:
"Là do tôi cân nhắc không chu toàn."
Nói xong, Chu Xuyên không nhắc đến chuyện này nữa. Về phần Đường Tuấn nói muốn đi vào Trảm Mã Đài, chuyện này anh ta không cho là thật, chỉ xem như Đường Tuấn sĩ diện, không muốn để một cô gái không quen bảo vệ.
Chu Đan Ly “hứ” một tiếng rồi quay mặt sang hướng khác, nói thầm:
"Chờ tí nữa thì đừng cầu bản tông sư bảo hộ anh."
Đường Tuấn bất đắc dĩ cười cười.
Mọi người tiếp tục đi về hướng Trảm Mã Đài.
Vù!
Trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến rất nhiều âm thanh tiếng Phạn. Một lát sau, một quầng sáng rực rỡ lướt qua đỉnh đầu bọn họ.
"Là hòa thượng câm của Cổ Thiếu Lâm! Anh ta thật sự bước chân vào Thần Hải rồi!"
Chu Đan Ly ngửa đầu nhìn bóng người mới lướt qua không trung. Người kia mặc một bộ tăng bào kiểu cổ đã cũ nát, cái đầu bự trọc lóc, chính là hòa thượng câm.
Vù! Vù!
Một lát sau, lại có hai luồng sáng lướt qua bầu trời.
"Là Trương Tĩnh Hòa của núi Yên Tử và Mục Văn Phong của Cổ Hồng Lĩnh!"
Vẻ mặt Trương Bách Hiển nghiêm nghị, nhìn qua hai bóng người kia, anh ta bất chợt siết chặt nắm tay, cuồng nhiệt nói: