Cụ Hàn vẫn giữ phong thái bình thản, nhẹ nhàng nói: “Nếu muốn phô diễn tài năng y thuật, những bệnh thông thường sẽ không đáp ứng được yêu cầu của mọi người. Người này tuy là đã xuất hiện dấu hiệu của Thiên Nhân Ngũ Suy, nhưng chỉ cần còn một hơi thở thì chưa chắc đã hết hy vọng sống. Cải tử hoàn sinh, chẳng phải chính là cách tốt nhất để chứng minh tài năng của các vị sao?”
Ông ấy nhìn ba người Đường Tuấn, Sơn Hạ Chu Tài và Liễu Đàm Liên, giọng trầm trầm: “Xin hỏi trong ba người, ai sẽ nhận điều trị?”
Hầu hết mọi người đều khó xử và cảm thấy lo lắng.
Ai lại muốn chữa cho một bệnh nhân đã sắp chết đến nơi? Y thuật Cải tử hoàn sinh à? Tuệ Tĩnh hay Biển Thước có sống lại cũng chưa chắc làm được.
Gương mặt xinh đẹp của Liễu Đàm Liên hơi biến sắc. Cô ấy vừa định đứng lên đã bị Lý Hùng Cường kéo giật lại.
Sơn Hạ Chu Tài cũng chau mày, có vẻ đang suy tính và do dự.
“Cứ để tôi.” Đường Tuấn lên tiếng.
“Không được đâu! Người này đã có hiện tượng Thiên Nhân Ngũ Suy. Khi sinh mệnh đã tận, đến người trời cũng không thể sống được, y thuật làm sao có thể cứu lại.” Lư Thế Giang trầm giọng nói.
Vương Trọng Quang cũng khẽ gật đầu, tỏ ý đồng tình.
Lý Hùng Cường nhạo báng: “Anh Đường cũng thật là biết đề cao bản thân, anh thật sự cho rằng mình có năng lực Cải tử hoàn sinh à?”
Đường Tuấn ngồi bên cạnh cáng thương dường như không nghe thấy lời nói của ai cả. Trước tiên anh bắt mạch cho bệnh nhân, sau đó quan sát sắc mặt, cuối cùng mới nói với Hình Công Huy: “Đem cho tôi một miếng ngọc.”
Hình Công Huy ngây người, vẻ mặt đăm chiêu không hiểu thế nào.
Tuy nhiên, anh ta vẫn cho người đem ngọc đến. Tế Thế Đường làm nhà thuốc lớn nhất nhì ở Hưng Nguyên, đồ vật trang trí khá nhiều món làm từ ngọc thạch. Chẳng mấy chốc đã có người đem đến một con sư tử bằng ngọc. Loại ngọc làm ra con sư tử này có chất ngọc rất tốt, đặt vào tay có cảm giác ấm áp, trơn bóng như lụa, mịn màng đầy sức sống như da thịt thiếu nữ. Sư tử được chạm khắc sống động như thật, vừa nhìn đã biết là vật phẩm rất có giá trị.
Đường Tuấn cầm sư tử ngọc trong tay như thể đang chơi đùa, ánh mắt anh chăm chú nhìn nó. Trong đầu dần dần hình dung ra đường nét hoa văn của khối ngọc
Lý Hùng Cường định cười nhạo vài câu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Đường Tuấn ngược lại bỗng thấy do dự.
“Hừ. Một người đã sắp chết, tôi không tin anh lại cứu sống được.” Lý Hùng Cường thầm khinh bỉ.
Phụt phụt phụt.
Nửa phút sau, lúc mọi người dường như không thể chịu được bầu không khí yên lặng đến kỳ cục này nữa thì cuối cùng Đường Tuấn cũng bắt đầu. Từng luồng chân khí từ ngón tay của anh tuôn ra hóa thành kiếm khí sắc bén. Trong tay Đường Tuấn rơi xuống từng mảng ngọc vụn.
Con sư tử ngọc lớn bằng bàn tay dần dần biến mất, cuối cùng chỉ còn lại ba cây châm bằng ngọc sáng trắng nằm trong tay Đường Tuấn. Ba cây ngọc châm này cực kỳ mỏng, nhỏ hơn cả đầu tăm xỉa.
“Anh ấy muốn làm gì?” Lúc này, đừng nói Hạ Văn Thanh, ngay cả đám người Vương Trọng Quang cũng thấy rất khó hiểu.