“Anh rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với Hoàng Phủ Ngọc? Còn có Lý Hùng Cường, sao anh ta lại căm thù anh như vậy!” Thẩm Linh Linh vừa lái xe, vừa tuôn một tràng câu hỏi như súng liên thanh. Cô ta xuất thân từ một nhà giàu nhất tỉnh, bản thân còn là minh tinh lớn của ngành giải trí nước Việt Nam. Lúc nào trong giọng nói cũng có sự ra lệnh, giọng điệu chỉ tay năm ngón. Mặc dù biết Đường Tuấn khác thường, nhưng cô ta lại không cảm thấy mình hỏi như vậy có gì không phù hợp.
Tôi đường đường là cô chủ lớn của nhà họ Thẩm, chịu hỏi thăm một hội trưởng nhỏ nhoi của Hiệp hội Y học cổ truyền, đó là coi trọng anh.
Đường Tuấn và Hàn Bảo Long ngồi ở ghế sau, thiết kiếm của Hàn Bảo Long được đặt ngang đùi, cậu ta ngồi nghiêm chỉnh, dáng người thẳng tắp. Đối mặt với lời chất vấn liên tục của Thẩm Linh Linh, Hàn Bảo Long hơi nhíu mày, một luồng khí tức ác liệt chậm rãi phóng ra, tay cầm lái của cô gái kia khẽ run lên.
Đường Tuấn làm như không nhìn thấy, anh cười: “Những chuyện này liên quan gì đến cô Thẩm? Đừng xen vào việc của người khác, cho dù là cha của cô, ông Thẩm Nhất Nam cũng không có tư cách hỏi tôi như vậy.”
Thẩm Linh Linh nghe được lời này của anh thì tức giận vô cùng, trầm giọng nói: “Anh xem mình là cái thá gì. Lý Hùng Cường là ai, e là anh còn chưa hiểu rõ. Đó là con trai trưởng của nhà họ Lý, nhân vật truyền kỳ có khả năng kế thừa nhà họ Lý trong tương lai. Cha tôi nói chuyện với anh ta cũng phải nhún nhường, hôm nay anh đừng nghĩ ỷ vào Hoàng Phủ Ngọc may mắn trốn qua một kiếp, nhưng đừng cho rằng mình có thể ngồi ngang hàng phải vế với anh ta. Anh có phấn đấu mười đời, cũng không bằng một chút của người ta!”
“Hừ!” Giọng nói chua ngoa của cô ta vừa dứt, Hàn Bảo Long lập tức ‘hừ’ một tiếng, mang theo sát ý lạnh băng.
Da thịt lộ ra ngoài không khí của Thẩm Linh Linh đồng loạt nổi da gà, cơ thể như rơi vào hầm băng. Cô ta chỉ là một người bình thường, nhiều nhất cũng chỉ luyện qua chút võ thuật để phòng thân, sao có thể chống đỡ được khí thế của kiếm thuật tông sư Hàn Bảo Long này.
Đường Tuấn: “Được rồi.”
Anh vừa ra lệnh, khí lạnh trong xe nhanh chóng như tuyết tan, sự khó chịu của Thẩm Linh Linh dần biến mất.
Cô ta sợ hãi không thôi, trong lúc nhất thời không còn dám mở miệng chửi bới Đường Tuấn nữa.
Đường Tuấn: “Rẽ trái.”
Sắc mặt Thẩm Linh Linh khẽ biến: “Lúc trước phía bên trái là một mảnh rừng núi hoang vắng, anh muốn làm gì?”
Thẩm Linh Linh vô cùng cảnh giác. Dù sao cô chỉ là một cô gái yếu ớt, nếu như hai người Đường Tuấn và Hàn Bảo Long muốn nhân cơ hội này quấy rối cô ta, sao cô ta có thể phản kháng nổi.
Đường Tuấn cười giễu cợt: “Vẻ đẹp này của cô á, tôi thấy chướng mắt.”
Thẩm Linh Linh chán nản, cô ta tốt xấu gì cũng là nữ minh tinh hàng đầu trong nước, số lượng fan lên đến hàng triệu. Còn có vô số đàn ông xem cô ta là người tình trong mộng, nhưng người trước mắt này lại dám chê vẻ đẹp của cô ta. Trong nháy mắt, những e ngại vừa rồi của cô ta đối với Đường Tuấn lập tức tan thành mây khói.
Nhưng không để cho cô ta nói thêm gì, Đường Tuấn đã nói tiếp: “Chẳng phải cô hỏi tôi dựa vào cách gì để đối địch với Lý Hùng Cường à? Chờ một lát, tôi sẽ nói cho cô biết.”