“Hừ, nếu anh đã tự muốn làm mất mặt mình, vậy thì tùy anh thôi.” Lý Hùng Cường hừ lạnh, đọc lên huyệt vị thứ nhất: “Quan Nguyên.”
Lời nói vừa dứt, Đường Tuấn đã ra tay.
Chỉ nghe thấy tiếng ‘vù’ châm bạc xuyên qua không khí, ‘trong cương có nhu’ nhẹ nhàng đâm vào huyệt vị kia trên mô hình.
Ma Sinh Long Nhật và Liễu Đàm Liên không khỏi ngước nhìn, ánh mắt lập tức lộ vẻ khó tin.
Cây châm bạc đâm đúng vào huyệt Quan Nguyên trên mô hình, đuôi châm rung nhẹ, cắm sâu ba xen ti mét, không lệch một chút.
“Đây, đây là...” Giọng Ma Sinh Long Nhật run rẩy.
Con ngươi Liễu Đàm Liên co rút, không dám tin, nhưng khóe miệng cô ấy lại chợt nở nụ cười. Nếu chỉ là ngẫu nhiên vài lần đâm chuẩn, cô ấy cũng có thể làm được. Cái khó là, có thể chuẩn cả trăm châm, không mắc sai lầm một lần nào. Nếu Đường Tuấn thật sự có thể làm được một cách hoàn hảo như vậy, cô ấy không có thêm bất kỳ ý kiến nào nữa.
Giọng đọc của Lý Hùng Cường cũng ngừng lại, nhưng sau đó đã lập tức đọc tiếp: “Đại Nghênh, Giáp Xa, Dương Bạch.”
Tốc độ đọc rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn so với Liễu Đàm Liên.
Nhưng tốc độ phóng châm của Đường Tuấn cũng nhanh và chính xác không kém.
Ba cái tên vừa được đọc lên, ba cây châm cũng đồng thời đâm vào ba huyệt vị tương ứng.
Lý Hùng Cường nhếch miệng, vẻ dữ tợn thoáng qua trên khuôn mặt, tiếp tục tăng tốc độ đọc. Anh ta không tin Đường Tuấn có thể liên tục phóng châm trăm lần mà lại không sai lần nào với tốc độ đọc này.
Trong phòng im lặng, chỉ nghe thấy tiếng ‘vù vù’ không ngừng vang lên.
Người ngồi quan sát đã sớm chết lặng.
Dù Lý Hùng Cường có đọc nhanh thế nào thì mỗi lần phóng châm của Đường Tuấn đều có thể theo kịp, hơn nữa còn chính xác không có lỗi nào.
“Lẽ nào tên này đã đạt tới cảnh giới Nhập Thần rồi sao?” Trong lòng Ma Sinh Long Nhật và Liễu Đàm Liên cùng nảy ra ý nghĩ này. Nhưng khí tức hiện ra lúc này trên người anh chỉ là Chân Khí Cảnh, hơn nữa nhìn vào cường độ khí tức còn yếu hơn Liễu Đàm Liên, còn lâu mới đạt tới Nhập Thần.
Đường Tuấn đúng là chưa thể hiện ra cảnh giới Nhập Thần của mình, nhưng cũng không cần phải làm vậy. Trước khi Nhập Thần, anh muốn thắng Liễu Đàm Liên có thể phải tốn chút thời gian. Nhưng bây giờ anh đã Nhập Thần, thế mạnh như thác đổ, sự lĩnh ngộ với y thuật sao có thể so với Liễu Đàm Liên và Ma Sinh Long Nhật chứ?
“Thiên Trì.” Lý Hùng Cường đọc tên. Đọc nhiều huyệt vị với tốc độ cực nhanh như thế, anh ta cảm thấy miệng đắng, đầu lưỡi khô khốc.
Lần này Đường Tuấn không phóng châm.
“Anh ta cũng kiệt sức rồi sao?” Lý Hùng Cường thầm nghĩ.
Nhưng Lý Hùng Cường lập tức nhận ra, không phải Đường Tuấn kiệt sức, mà là trong tay anh đã trống không.
Châm bạc đã dùng hết.