Không chỉ Đồng Hạ Thảo và Vương Ngọc Hà nghĩ vậy, mà ngay cả Thẩm Linh Linh cũng không khỏi cau mày. Từ chối thẳng thừng yêu cầu của Lý Hùng Cường, đây đúng là tát vào mặt đối thủ, khiến Lý Hùng Cường không thể rời khỏi sân khấu.
“Sao anh ta có thể nói như vậy?” Thẩm Linh Linh thầm nghĩ, đồng thời, cô ta lặng lẽ tránh xa Đường Tuấn một chút, như thể muốn làm giữ khoảng cách mối quan hệ giữa hai người thông qua hành động này.
Nụ cười của Lý Hùng Cường cứng đơ lại, nhưng ngay lập tức đã trở lại bình thường, có điều trong ánh mắt lại tích tụ một ngọn lửa giận.
Anh ta rút tay về và lắc đầu nói: “Vậy thật là đáng tiếc. Nhưng trong ngày cưới của tôi với cô Hoàng Phủ, nhất định anh phải tới uống rượu mừng cưới đấy.”
“Đủ rồi, Lý Hùng Cường!” Giọng nói trầm thấp của Hoàng Phủ Ngọc cắt ngang lời nói của Lý Hùng Cường.
“Được, được. Tôi sẽ không nói nữa.” Lý Hùng Cường nhìn Hoàng Phủ Ngọc cười, trong mắt tràn đầy cưng chiều, vẻ mặt bất lực.
Hoàng Phủ Ngọc lắc lắc đầu với Đường Tuấn, dường như không muốn để anh nói tiếp nữa.
“Tôi biết rằng anh Đường là Hội trưởng của Hiệp hội Y học cổ truyền, y thuật cũng rất giỏi. Vừa hay trong số những người bạn phía sau tôi đây có cả những bậc thầy về y học Hàn Quốc và y học nước Yên, họ cũng sẽ tham gia đại hội giao lưu trong hai ngày tới. Chọn ngày không bằng làm liền, không bằng hôm nay chúng ta hãy là một cuộc giao lưu nho nhỏ, anh thấy thế nào hả anh Đường?” Lý Hùng Cường nhìn Đường Tuấn cười nói.
Đường Tuấn nhìn đám người phía sau Lý Hùng Cường, chỉ thấy sau khi Lý Hùng Cường nói xong thì thấy ánh mắt của một người thanh niên và một nữ anh hùng khí khái có thế bức người lóe lên, nhìn Đường Tuấn bằng ánh mắt đầy vẻ hiếu chiến như thể mong muốn được thử một phen.
“Hai người này là thần y Liễu Đàm Liên của nước tôi và đệ tử của thánh y nước Yên Ma Sinh Long Nhật. Chắc hẳn họ cũng có ý giống như tôi, muốn so tài y thuật với anh Đường.” Lý Hùng Cường nhiệt tình nói.
“Lý Hùng Cường, anh muốn làm gì?” Hoàng Phủ Ngọc khẽ hạ giọng quát lên.
Lý Hùng Cường cười nhạt, xòe hai tay ra nói với vẻ mặt vô tội: “Anh có thể làm gì được chứ. Anh chỉ muốn xem trình độ y thuật cao thấp của ba Hàn Quốc, Yên, nước Việt Nam mà thôi. Nếu không phải anh Đường sợ thất bại và mất mặt trước nền y học cổ truyền nước Việt Nam thì cứ từ chối.”
Hoàng Phủ Ngọc cứ nháy mắt liên tục với Đường Tuấn ý nói anh hãy lịch sự từ chối. Đương nhiên cô ấy rất tin tưởng y thuật của Đường Tuấn, nhưng trong số những người tới tham gia buổi tiệc rượu tối nay, có những người mà ngay cả cô ấy còn phải kiêng kị. Ai biết được Lý Hùng Cường sẽ lợi dụng chủ đề này mà âm thầm sử dụng một số thủ đoạn chứ.
Đường Tuấn khẽ lắc đầu nói: “Có gì mà không được?”
Lý Hùng Cường nghe vậy, trong mắt thoáng qua vẻ vui mừng, cười nói: “Anh Đường thật có dũng khí hơn người.”
Nói xong, Lý Hùng Cường gọi một người lại đây, nhỏ giọng dặn dò vài câu. Một lúc sau, anh ta nói với Đường Tuấn: “Nơi này quá ồn ào, không thích hợp để so tài y thuật. Tôi đã sắp xếp chỗ khác rồi, mời anh đi theo tôi. À đúng rồi, mấy người này là bạn của anh sao?”