Anh ta chỉ vào Trang Minh Mẫn đứng bên, nói: “Vị này là Giáo sư Trang Minh Mẫn, chuyên nghiên cứu về vi rút. Về suy đoán này, chúng tôi đã có được những chứng minh sơ bộ.”
“Trang Minh Mẫn, tôi đã từng nghe tên của ông, quả là chuyên gia về y học vi rút hạng nhất nhì.” Ngài Chung thản nhiên nói: “Nếu ông cũng nói thế rồi, vậy chuyện này nhờ ông vậy. Có điều, chuyện này dính líu đến một bí mật, trước đó ngành chúng tôi có cử vài người tới điều tra, cũng lần lượt mất tích, cho nên lần kế tiếp tôi sẽ tham gia. Tiêu Hoàng, hẳn là anh không ngại nhỉ?”
Nghe thấy vậy, vẻ mặt Tiêu Hoàng trở nên nghiêm nghị, liên tục lắc đầu.
Trang Minh Mẫn vẫn còn đôi chút chưa rõ nguyên do. Tiêu Hoàng là bí thư của Cục Vệ sinh, với anh ta mà nói, thân phận này đã rất cao quý, nhưng bây giờ Tiêu Hoàng lại vô cùng cung kính ngài Chung trước mặt này, đương nhiên là thân phận của đối phương cao hơn anh ta nhiều.
Tiêu Hoàng thấy thế, thầm than một tiếng, thấp giọng ghé tai Trang Minh Mẫn nói: “Ngài Chung tới từ Nghịch Luân, thân phận và địa vị vô cùng đặc biệt, bàn về chức vị thì cao hơn tôi một bậc.”
Tuy Trang Minh Mẫn hãy còn chưa hiểu, dù vậy với ông ta mà nói, phía Nghịch Luân đó quá mức xa vời. Nhưng điều đó cũng không ngăn ông ta quen biết ngài Chung, chỉ bằng mấy câu cao hơn Tiêu Hoàng một bậc là đủ để ông ta coi trọng anh ta.
“Xin ngài Chung yên tâm, chỉ cần cho tôi thời gian, tôi nhất định có thể nghiên cứu ra biện pháp giải quyết thích hợp.” Trang Minh Mẫn vội vàng bảo đảm. Nói xong, ông ta còn cố ý liếc Đường Tuấn một cái, khá là đắc ý, tựa như đang mượn việc này để khoe khoang.
“Ngu ngốc.” Đường Tuấn cười một tiếng.
Sắc mặc cả đám Tiêu Hoàng và Trang Minh Mẫn lập tức trở nên khó coi.
“Ngài Chung, thằng cha họ Đường đó tới làm loạn. Lục Tiểu Uyên bên cạnh anh ta vốn là học trò của tôi, nhưng vào mười mấy phút trước đã bị nhiễm loại vi rút đó. Vì để an toàn, tôi đã để con bé ở ngoài thôn một mình, không ngờ anh ta lại dẫn nó vào.” Trang Minh Mẫn nói với giọng điệu không thân thiện: “Tới lúc đó nếu mà có chuyện gì xảy ra, ai sẽ chịu trách nhiệm. Tôi đề nghị, giam mấy người họ lại trước, sau đó chờ tới lúc tôi nghiên cứu ra phương án giải quyết loại vi rút này rồi hẵng xử trí bọn họ.”
Ngài Chung vừa định gật đầu, nhưng khi tầm mắt anh ta rơi vào khuôn mặt Đường Tuấn, cả người lại hơi run rẩy. Sau đó lại đi đến chỗ Đường Tuấn dưới ánh mắt không khỏi kinh hãi của đám người Tiêu Hoàng và Trương Minh Mẫn, cung kính gọi: “Ngài Đường.”
“Ừ.” Đường Tuấn nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Anh là người của Nghịch Luân à?”
Ngài Chung đáp: “Đúng vậy. Tôi tên Chung Lâm, là người bên phía Nghịch Luân cử đến phụ trách lần này.”
Đường Tuấn nói: “Chuyện lần này quả thực có hơi kỳ lạ, Nghịch Luân tham gia cũng phải thôi.”
Chung Lâm chợt nói: “Không biết vì sao lần này ngài Đường lại đến đây?”
Câu trước vẫn còn mang theo đôi chút cung kính, nhưng rõ ràng câu sau đã mang vẻ không thân thiện.