“Thật nực cười.” Đúng lúc này, Đường Tuấn bỗng lên tiếng.
Anh nhìn Trang Minh Mẫn cùng với đám sinh viên trẻ và trợ lý phía sau ông ta, giễu cợt nói: “Một đám người chưa từng học qua bất kỳ y thuật nào của Y học cổ truyền nhưng lại dám chất vấn về nó.”
Thấy có người đứng ra, một trong những nữ sinh của Trang Minh Mẫn có khuôn mặt xinh đẹp chợt trở nên lạnh lùng, khinh bỉ nói: “Chẳng qua Y học cổ truyền cũng chỉ là châm cứu bắt mạch mà thôi, có gì mà cao siêu chứ?”
Đường Tuấn khinh thường liếc nhìn cô gái rồi hỏi: "Vậy cô có biết Bát Cương Bát Pháp là gì không?"
Cô gái sửng sốt đưa mắt nhìn đám bạn đi cùng.
Mấy người bạn đó cũng tỏ ra bối rối không kém, ngay cả Trang Minh Mẫn cũng không thể trả lời được.
“Vậy Ngũ Vận là gì?”
Lần này cuối cùng có một học trò của Trang Minh Mẫn đứng ra, suy nghĩ giây lát rồi nói: “Ngũ Vận là chỉ Kim Vận, Mộc Vận, Thủy Vận, Hỏa Vận, Thổ Vận.”
Anh ta trả lời xong chợt thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói thầm: ‘Mẹ kiếp, may mà ông đây đã tìm được một cô bạn gái của Học viện Y học cổ truyền, ít nhiều gì ngày thường còn nghe được một chút.’
Nhưng anh ta còn chưa kịp tỏ vẻ đắc ý thì Đường Tuấn lại hỏi: "Vậy Lục khí là gì?"
Lần này anh ta không trả lời được.
“Ngũ hành tương ứng với năm cơ quan nội tạng nào của cơ thể con người?”
“Phủ kỳ hằng lại chỉ cái gì?”
Đường Tuấn không ngừng nêu ra câu hỏi, liên tiếp hỏi gần mười câu. Ngoại trừ người kia trả lời được câu hỏi về Ngũ khí, thì không ai trả lời được những câu hỏi còn lại. Ngay cả Trang Minh Mẫn cũng mặt mày ngơ ngẩn. Cuối cùng khuôn mặt của đám người bao gồm cả Trang Minh Mẫn đều tái mét, tức giận nhìn Đường Tuấn.
“Những thứ này của anh thì được coi là bản lĩnh gì chứ? Nếu như tôi hỏi anh về các kiến thức Tây y, thì anh tự nhiên cũng không trả lời được.” Cô gái trẻ tức giận nói.
“Đúng vậy.” Đường Tuấn gật đầu không hề phủ nhận.
Anh trực tiếp nhìn thẳng vào cô gái rồi nói: “Nhưng tôi không hề khinh thường hay nhục mạ những gì mọi người học, vậy tại sao mọi người lại xúc phạm đến Y học cổ truyền chứ? Đừng tưởng học mấy năm Tây y thì coi thường tất cả. Mấy trăm năm trước nếu như không có Đông y thì bây giờ cũng không có các người đâu.”
Cô gái vừa xấu hổ lại vừa tức giận nhưng không thể cãi lại được.
“Được rồi.” Tiêu Hoàng lên tiếng.
Anh ta lườm Đường Tuấn một cái rồi nói: “Trung y đúng mà Tây y cũng chẳng sai. Chuyện ở thôn Thanh Thủy lần này quá kỳ lạ, đã gây ra hoảng loạn không nhỏ, cần thiết phải nhanh chóng giải quyết. Với sự giúp đỡ của Hiệp hội Y học cổ truyền thì xử lý chuyện này càng suôn sẻ hơn.”
Ánh mắt Trang Minh Mẫn lóe sáng rồi nói: “Bí thư Tiêu nói rất đúng.” Tiêu Hoàng đã nhắc nhở, ông ta muốn phản đối cũng vô ích.