Bầu không khí như trở nên ngưng trệ.
Sắc mặt Sở Bắc cũng có chút phức tạp!
Anh hùng? Phế vật?
Với quốc gia, anh chính là một anh hùng!
Nhập ngũ mấy năm, trấn giữ biên cương, chiến công hiển hách!
Cả Long Quốc này, anh nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất?
Còn gia đình...
Anh sai mất năm năm, bây giờ con gái đã bốn tuổi, nhưng dường như anh vẫn chưa thể làm tròn trách nhiệm của một người cha.
Năm năm qua, vợ anh đã phải chịu không ít khổ cực, Sở Bắc cũng không thể làm được gì!
Giống như Chu Cầm nói, anh chính là một tên phế vật của gia đình.
"Tâm Nhi, thế con nghĩ bố là người như thế nào?"
Sau khi ổn định suy nghĩ trở lại, Sở Bắc liền cười nhẹ hỏi!
Tâm Nhi siết chặt nắm tay, gần như không do dự.
"Bố là một anh hùng, luôn luôn như vậy!"
Sở Bắc liền bật cười!
Đã năm năm rồi, đây là lần đầu tiên anh được cười hạnh phúc đến thế!
Cho dù mọi người trên thế giới đều nghĩ anh là phế vật, nhưng anh chỉ cần có sự ủng hộ của con gái là đủ rồi!
"Nhưng mẹ và bà không biết!"
Hai mắt Tâm Nhi đỏ hoe!
Đây là chấp niệm của cô bé, bố mãi là anh hùng trong lòng Tâm Nhi!
Cô bé muốn cho cả thế giới biết!
Bố của Lạc Vũ Tâm không phải phế vật, mà là một anh hùng!
Sở Bắc ôm con gái vào lòng, sau đó chạm vào mặt dây chuyền Thiên Long trên cổ cô bé.
Có con gái như vậy, đời này coi như đủ!
"Mẹ sẽ biết thôi!"
...
Tối đến!
Sau khi ra khỏi nhà họ Lý, Dương Xuyên có chút nhếch nhác.
Hắn ngồi ở phía sau chửi bới một hồi.
"Chết tiệt, chỉ vì một tên Sở Bắc mà định đối đầu với nhà họ Dương tôi sao?"
Dương Xuyên nghiến răng nghiến lợi, tỏ ra vô cùng tức giận.
Sau khi biết nhà họ Lý giúp đỡ cho nhà họ Lạc, Dương Xuyên lập tức tìm đến tận cửa.
Một là để thuyết phục Lý Hải Đông rút tiền tài trợ, để hắn tiếp tục đắc ý dò thám Sở Bắc.
Hai là để hắn mọi ra được thân phận của Sở Bắc.
Nhưng ngay khi Lý Hải Đông nghe thấy ý định đó, đã trực tiếp đuổi bọn họ ra ngoài.
Thậm chí còn cảnh cáo bọn họ đừng động vào Sở Bắc.
"Chỉ là một tên mù mà thôi, ông đây không thể động vào sao? Đúng là đồ khốn!"
Dương Xuyên nghĩ đến càng thêm tức giận.
Hắn đường đường là cậu chủ của nhà họ Dương, bị nhà họ Lý đuổi ra ngoài thì thôi đi.
Chẳng lẽ lại còn không bằng một tên phế vật bị mù sao? Thật nực cười!
"Cậu chủ, chúng ta phải làm sao bây giờ? Long Tam đã tuyên bố rút rồi..."
Thuộc hạ thấp giọng nhắc nhở, sắc mặt có chút khó coi!
"Long Tam này lại là biệt danh chó gặm nào, đúng là rác rưởi!"
Dương Xuyên tức đến nghiến răng nghiến lợi.
"Cứ đợi đấy, tiền của gia tộc tôi đã tích đủ, sau hội nghị đấu thầu, tôi sẽ nắm quyền quản lý giới doanh nghiệp ở Tân Hải, sau đó sẽ từ từ xử lý tất cả! Bao gồm cả Lý Hải Đông và Long Tam!"
Dương Xuyên nghiến răng, chiếc xe nhanh chóng khởi động và biến mất trong bóng tối.
...
Khách sạn Thần Tinh, Lạc Mai vội vàng chạy đến.
Lên đến tầng hai, nhìn thấy Lý Nham đang quỳ một mình trên mặt đất, ả vô cùng sửng sốt.
"Anh yêu bị sao vậy?"
Lạc Mai nhanh chóng tiến đến, cẩn thận đỡ hắn đứng dậy.
"Làm sao nữa? Không phải là do tên phế... hựm, chuyện hôm nay không được kể cho bất kỳ ai, kể cả gia đình em, nếu không..."
Đang nói giữa chừng, Lý Nham đột ngột dừng lại.
Sự đe dọa trong lời nói không sao che giấu được dù chỉ một chút.
"Ôi chào, em mà anh còn không tin à?"
Lạc Mai nhanh chóng gật đầu đồng ý, sau đó đỡ Lý Nham đứng lên.
Nhưng Lý Nham đã quỳ mấy tiếng đồng hồ, hai chân gần như không còn chút sức lực nào, làm sao có thể đứng vững được?
Hắn ngã lăn ra đất, đau đến nghiến răng nghiến lợi.
"Sở Bắc chết tiệt, tao sẽ trả lại cho mày gấp trăm lần!"
Cảm giác được hai chân gần như tê dại, hai mắt Lý Nham đỏ bừng, gần như có thể phóng ra lửa.
Nhìn thấy Lạc Mai vẫn đang đứng yên tại chỗ, trong lòng hắn càng thêm tức giận.
"Còn ngây ra đó làm gì? Sao không gọi xe cấp cứu đi?"
Đêm nay, đúng là kẻ buồn người vui!
Sáng sớm hôm sau, Sở Bắc và Lạc Tuyết cùng nhau đưa con gái đến trường.
Dù sao anh cũng đang rảnh nên theo Lạc Tuyết đến tập đoàn Lạc Thị.
"Anh ở dưới đợi tôi đi, lỡ để đám người Lạc Mai thấy lại ăn mắng".
Lạc Tuyết sắp xếp chỗ cho Sở Bắc bên dưới công ty, sau đó nhẹ nhàng nhắc nhở.
"Yên tâm!"
Sở Bắc cười nhẹ nói.
Mọi người đều cho rằng anh bị mù, nhưng người mù như anh lại mạnh hơn người bình thường nhiều, hơn nữa cũng linh hoạt hơn.
Nghe vậy, Lạc Tuyết cũng an tâm hơn.
Vừa quay người chuẩn bị bước vào công ty, liền nhìn thấy Lạc Mai đang tươi cười bước ra với một xấp tài liệu.
"Lạc Tuyết, tại sao bây giờ cô mới đến? Không có chút tích cực nào sao!"
Nhìn thấy Lạc Tuyết, Lạc Mai liền dừng lại châm chọc.
Lạc Tuyết cau mày: "Mười phút nữa mới đến giờ làm cơ mà?"
"Thì sao? Dù sao cô cũng là người nhà họ Lạc, đến sớm một chút thì có sao? Tôi đến được nửa tiếng rồi đấy!"
Lạc Tuyết nghe xong liền bĩu môi cho qua.
Rõ ràng Lạc Mai đang cố tình gây chuyện, nhưng cô không muốn lãng phí thời gian.
Cô cố ý đẩy người đi qua, nhưng Lạc Mai lại lập tức chặn lại.
"Sao nào, không vừa ý à? Vậy cô nhìn xem đây là cái gì..."
Nói xong, ả liền lấy một tập tài liệu từ trong túi ra, giơ trước mặt Lạc Tuyết!
Lạc Tuyết vừa nhìn qua, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Cô nhận ra đây chính là hợp đồng mà mình đã ký với Lý Hải Đông lúc trước.
"Bây giờ tôi phải đi bàn hợp đồng với chủ tịch Lý rồi, sau này tôi sẽ là người xây dựng cơ nghiệp cho nhà họ Lạc, còn cô..."
Lạc Mai cười đắc ý, sau đó nhìn sang Lạc Tuyết với ánh mắt thương hại.
"Còn cô, tự lo lấy thân mình đi, em gái tội nghiệp của chị!"
"Ý chị là sao?"
Lạc Tuyết lập tức nhíu mày, trong lòng chợt dấy lên linh cảm không tốt.
Lạc Mai lại không hề nói thêm gì.
"Kítt!!!"
Tiếng phanh gấp vang lên, một chiếc Audi dừng lại trước mặt hai người.
Cửa kính xe kéo xuống, để lộ ra khuôn mặt của Lạc Viễn Hà.
"Con gái, chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đi thôi!"
Lạc Mai gật đầu, nhưng không lên xe liền, sau đó quay sang nhìn Lạc Tuyết với vẻ khiêu khích.
Lạc Viễn Hà nhìn sang, lúc này mới thấy Lạc Tuyết đang ở cạnh mình.
"Ồ, chẳng phải là cháu gái đây sao? Nếu chưa vào thì khỏi vào luôn cũng được!"
Giọng điệu của Lạc Viễn Hà đầy vẻ châm biếm.
"Bây giờ tôi xin chính thức thông báo, cô đã bị sa thải, từ giờ tập đoàn Lạc Thị sẽ không còn liên quan gì đến cô nữa".
"Cái gì?"