“Hừ! To mồm quá nhỉ!”
Lý Nham ở phía sau sầm mặt xuống.
Câu nói của Sở Bắc đúng là ngông cuồng.
Chờ gặp cậu Lưu rồi để xem mày sẽ chết thế nào.
Lý Nham hầm hự, sau đó mặc kệ Chu Cầm và Lạc Tuyết rồi đi nhanh ra ngoài.
“Tiểu Tuyết, phải làm sao bây giờ? Hay chúng ta về trước đi, nhỡ bị liên luỵ thì phiền phức lắm!”
Chu Cầm có vẻ lo sợ, không còn thấy hứng thú với đồ ăn thức uống trên bàn nữa.
Bà ta không lo cho Sở Bắc, mà chỉ sợ tai bay vạ gió.
“Mẹ, mẹ nói gì thế?”
Lạc Tuyết liếc nhìn bà ta: “Chúng ta phải tin tưởng Sở Bắc, dù có về thì cũng phải chờ anh ấy rồi cùng về!”
Tuy nói vậy, nhưng Lạc Tuyết đang nhăn mặt lại.
Cô đang thấy rất lo lắng.
…
Ở phía khác, Lý Nham dẫn Sở Bắc nhanh chóng đi đến căn phòng bao của Lưu Phong.
“Sở Bắc, vào đi, cậu Lưu đang chờ cậu ở bên trong đấy!”
Lý Nham bật cười rồi thầm nghĩ chỉ cần Sở Bắc bước vào thì đừng hòng trở ra.
Sở Bắc mỉm cười một cách bình thản.
Anh dùng cây gậy trúc đẩy cửa rồi rảo bước vào trong.
Lưu Phong đã đợi trong phòng một lúc lâu, nhìn thấy Sở Bắc, hắn vừa mừng vừa sợ, nhưng vẫn nhanh chóng đứng dậy.
“Sở…”
“Kìa cậu Lưu, chút việc nhỏ nhặt này cậu đừng nhúng tay vào, để tôi giúp!”
Lưu Phong mới nói được một chữ thì Lý Nham đã sấn tới rồi cất giọng nịnh nọt.
Lưu Phong ngẩn ra, chưa kịp phản ứng lại thì Lý Nham đã ngoảnh lại rồi hung hăng nhìn về phía Sở Bắc.
“Họ Sở kia, còn ngây ra đó làm gì? Quỳ xuống mau!”
“Dám đắc tội với cậu Lưu, tôi thấy cậu chán sống rồi đấy!”
Lý Nham vênh váo với vẻ đắc ý.
Bây giờ, hắn ta chẳng những có thể lấy lòng cậu Lưu, mà còn có thể dạy cho tên vô dụng Sở Bắc một bài học, đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Lý Nham thầm khen ngợi mình thông minh mà không chú ý tới một điều.
Đó là Lưu Phong ở phía sau đang sa sầm mặt.
Hắn gần như đờ người ra, sự sợ hãi cùng hoảng hốt khiến hắn quên luôn việc phải ngăn Lý Nham lại.
Thấy Sở Bắc không có động tĩnh gì, Lý Nham thầm cười lạnh rồi nói tiếp.
“Thằng mù kia, tai mày điếc luôn rồi à? Nếu giờ mày chịu xin lỗi ngay thì tao vào cậu Lưu sẽ tha cho một mạng”.
“Còn không thì bổn thiếu gia sẽ cho mày khỏi thấy mặt trời vào ngày mai luôn”.
Lý Nham huênh hoang không sợ gì hết, một mực đòi xử lý Sở Bắc.
Thấy thế, Sở Bắc chỉ biết lắc đầu.
Anh không thèm để ý đến Lý Nham, mà ngồi xuống phía đối diện Lưu Phong.
“Bảo tôi quỳ xuống? Để tôi hỏi lại Lưu Phong xem cậu ta dám không đã!”
“Mày nói gì? Cậu Lưu có dám không ư? Ha ha, đúng là nực cười!”
Nghe thấy thế, Lý Nham bật cười ha hả.
Hắn ta nhìn Sở Bắc như đang nhìn một tên ngu dại.
“Cái loại mù dở như mày không đáng để cậu Lưu động tay đâu”.
Trong lúc đắc ý, Lý Nham không quên ngoái lại nhìn Lưu Phong với vẻ trung thành.
“Cậu Lưu, cậu yên tâm, hôm nay tôi sẽ thay mặt cậu rồi dạy cho thằng này một bài học…”
“Anh im ngay!:
Lý Nham vừa nói dứt câu thì Lưu Phong đã gào ầm lên.
Lý Nham thần người ra rồi ngẩng đầu lên.
Bấy giờ, hắn ta mới phát hiện Lưu Phong đang đầy vẻ giận dữ.
“Cậu Lưu, cậu…”
Lý Nham chột dạ, nhưng hắn ta còn chưa nói hết câu thì…
Chát!
Tiếng bạt tai lập tức vang lên.
Má phải của Lý Nham hằn năm đầu ngón tay đỏ ửng.
Một nửa bên mặt của hắn ta sưng vù.
“Cậu Lưu, cậu, sao cậu lại đánh tôi?”
Lý Nham đã bị tát cho đần người.
Hắn ta trợn tròn mắt nhìn Lưu Phong với vẻ oan ức.
“Đánh anh? Tôi còn muốn đạp thêm cho anh mấy phát ấy”.
Lưu Phong nghe thấy thế thì chỉ muốn phát rồ.
Ngay sau đó, hắn đã nhấc chân đạp Lý Nham ngã xuống đất.
Lúc này, Lý Nham đã bị doạ sợ, chật vật nằm dưới đất.
So với sợ hãi thì hắn ta còn thấy nghi hoặc hơn.
Sao tự dưng cậu Lưu lại trở mặt thế này?
Xử lý Lý Nham xong, Lưu Phong mới ngẩng đầu lên rồi như sắp khóc mà nhìn Sở Bắc.
“Anh Sở, đây là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi…”
Nụ cười trên mặt Lưu Phong còn khó coi hơn cả khóc.
Hắn thật sự rất sợ Sở Bắc.
Lý Nham thì nghệt mặt ra khi thấy vậy.
Hắn ta trợn mắt há mồm như đã hoá đá.
Chuyện gì vậy trời?
Lẽ nào cậu Lưu tìm Sở Bắc không phải để xử lý anh.
Hình như hắn ta đã đoán nhầm rồi thì phải.
Mặt Lý Nham tái đi.
Song dù có nghĩ nát óc thì hắn ta cũng không hiểu tại sao người như cậu Lưu lại phải mềm mỏng với tên mù dở này.
“Hiểu lầm?”
Sở Bắc mỉm cười với giọng hờ hững.
“Nói đi, tìm tôi có việc gì? Cậu chỉ có một cơ hội thôi!”
Nghe thấy thế, Lưu Phong sợ đến mức mềm nhũn người.
Hắn chỉ muốn táng chết Lý Nham ngay lập tức.
“Anh Sở, chuyện này đúng là hiểu lầm thôi! Tôi vốn định mời anh dùng bữa để xin lỗi anh, nhưng tên Lý Nham này lại hiểu sai ý tôi nên mới thành ra thế này!”
“Tôi thật lòng muốn xin lỗi anh, anh Sở, anh đừng tin lời của Lý Nham nhé!”
Nghe Lưu Phong nói xong, Sở Bắc gật đầu.
“Ra là vậy!”
Nói rồi, anh ngoái lại nhìn về phía Lý Nham.
“Anh còn nhớ lời tôi vừa nói không?”
Câu nói này khiến Lý Nham run lẩy bẩy, mặt thì trắng như tờ giấy.
Tình hình chẳng những khác những gì hắn ta tưởng tượng, mà còn đối lập hoàn toàn.
Chỉ có hắn ta là xui xẻo thôi.
“Chuyện đó, tôi, tôi…”
Lý Nham lo sợ, cứ ấp úng mãi mà không nói nên câu.
“Mẹ kiếp, anh còn ngây ra đó làm gì? Không mau xin lỗi anh Sở đi”.
Lưu Phong ngoảnh lại rồi đạp them cho Lý Nham một phát nữa.
Lý Nham sợ hãi, vội vàng quỳ xuống đất.
Dù trong lòng hắn ta thấy rất không phục, nhưng cũng đành cắn răng nhìn về phía Sở Bắc.
“Cậu Sở, là lỗi của tôi, là tôi sai, xin lỗi cậu…”
Sở Bắc không có biểu cảm gì, nên hai người kia không biết suy nghĩ trong đầu anh.
“Xin lỗi? Không có ý nghĩa gì cả, anh nói thử xem chuyến đi này của tôi có đáng không?”
Nghe thấy thế, mặt Lý Nham trắng bệch.
Lúc ra khỏi cửa, Sở Bắc đã nói một câu.
Nếu chuyện đi này không đáng thì Lý Nham sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình.
Lúc đó, hắn ta chẳng hề bận tâm.
Nhưng bây giờ, câu nói ấy như bùa chú đoạt mệnh của hắn ta.
“Anh Sở đang hỏi anh đấy, câm rồi à?”
Thấy Lý Nham cứ im lặng, Lưu Phong cuống lên rồi lại tát cho Lý Nham thêm cái nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!