Hai mẹ con Chu Cầm và Lạc Tuyết đều thấy vô cùng sợ hãi.
Nhỡ cậu nhân viên này đang định chơi họ một vố thì không còn là vấn đề mất thể diện nữa đâu!
“Đi thôi, chắc Vũ Tâm đói lắm rồi đấy!”
Sở Bắc ngoảnh lại rồi mỉm cười nhìn Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết ngẩn ra rồi vô thức đi theo anh.
Chu Cầm thấy thế thì cũng bấm bụng đi theo.
Gây ra động tĩnh lớn thế này mà bà ta không ăn nổi một bữa ở đây thì sao có thể cam tâm được?
May sao, tiếp theo họ không còn bị ai cản đường nữa.
Cậu nhân viên kia đích thân dẫn Sở Bắc đi lên căn phòng bao tốt nhất ở trên tầng hai.
Thấy vợ con mình và Chu Cầm đều đã đi vào, Sở Bắc dừng ngước rồi ngoái lại nhìn về phía cậu nhân viên.
“Giờ làm gì nhỉ? Có cần tôi nói cho Lý Hải Đông biết không?”
“Không không, không cần đâu ạ, tôi sẽ từ chức và rời khỏi Tân Hải, xin anh cho tôi thêm một cơ hội nữa”.
Cậu nhân viên nghe thấy thế thì sợ đến mức suýt nữa quỳ xuống đất.
Nếu để Lý Hải Đông biết được chuyện này, khéo cậu ta sẽ chết mất.
“Cậu biết vậy là được rồi, hãy nhớ coi thường người khác không phải một thói quen tốt đâu!”
Sở Bắc cất giọng hờ hững rồi quay người rời đi.
Sở Bắc không để bụng sự cố hiểu lầm lúc đầu.
Nhưng cậu nhân viên này và Lý Nham đã hùa vào với nhau rồi gây khó dễ cho gia đình anh.
Cho nên cậu ta xứng đáng bị trừng phạt.
“Vâng, cảm ơn anh Sở, nhất định sau này tôi sẽ thay đổi ạ!”
Cậu nhân viên đó vội vàng cảm ơn như được đại xá.
Thấy Sở Bắc đi vào trong phòng bao rồi, cậu ta mới dám đứng dậy rồi đi xuống dưới.
“Đứng lại, cậu vừa sao thế? Có mỗi cái thẻ thôi mà, hoa mắt rồi à?”
Cậu nhân viên vừa đi xuống đại sảnh tầng một thì đã bị Lý Nham chặn lại.
Đến bây giờ, Lý Nham cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Cậu nhân viên nhìn hắn ta, nhưng trong ánh mắt không còn vẻ cung kính như trước nữa.
Thậm chí còn như muốn tẩn cho hắn ta một trận.
Nếu không tại Lý Nham thì sao cậu ta lại đắc tội với Sở Bắc chứ?
“Mắt tôi làm sao thì liên quan gì đến anh!”
Dứt lời, cậu ta quay người bỏ đi.
Lý Nham lạnh mặt rồi giơ tay kéo cậu ta lại: “Cậu có thái độ gì thế hả? Mà này, cậu Lưu sắp đến rồi đấy, mau xếp phòng cho tôi đi”.
Cậu nhân viên đó lắc đầu rồi nhìn Lý Nham với vẻ thương hại.
“Anh Lý, tôi khuyên anh đừng ở lại đây ăn uống gì nữa mà hãy mau chuồn đi!”
“Không thì anh nhờ người ta xếp phòng, vì tôi xin nghỉ việc rồi!”
Dứt lời, cậu ta quay người bỏ đi không chút chần chừ.
Lý Nham chỉ biết đần mặt ra.
Hắn ta nghĩ nát óc cũng không hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì.
“Lý Nham, anh thần người ra đây làm gì thế? Việc tôi bảo, anh đã làm xong chưa?”
Đúng lúc này, chợt có một giọng nói vang lên.
Lý Nham ngoảnh lại thì thấy Lưu Phong nên lập tức tươi cười ra nghênh đón.
“Cậu Lưu, tôi chuẩn bị xong hết rồi, cậu lên trước đi, thẻ của cậu đây”.
Nói rồi, Lý Nham lấy chiếc thẻ ở trong túi ra rồi cung kính đưa cho Lưu Phong.
“Ừm, thế mau đi thôi!”
Lưu Phong nhận lại chiếc thẻ với vẻ mất kiên nhẫn rồi đi lên tầng trên trước.
May mà có nhân viên phục vụ nhận ra Lưu Phong nên nhanh chóng xếp phòng ngay.
Sau khi ngồi yên vị, Lý Nham nhìn Lưu Phong ở phía đối diện mà thấy khó xử.
Không biết Lưu Phong hẹn hắn ta ra đây làm gì.
Hình như hắn ta nên mời bữa này mới phải.
Nhưng vấn đề là ăn một bữa ở đây khéo cũng phải mấy trăm nghìn, xót ruột quá!
Song vì tương lai của nhà họ Lý, hắn ta đành nghiến răng vậy.
“Cậu Lưu, bữa này tôi mời, cậu ăn gì cứ gọi thoải mái nhé!”
Ai ngờ Lưu Phong lại xua tay rồi chớp mắt nhìn hắn ta.
“Lý Nham, tôi nghe nói bạn gái anh là cô cả nhà họ Lạc đúng không?”
Hả?
Nghe thấy thế, Lý Nham ngẩn ra.
Lưu Phong hỏi chuyện này làm gì? Không lẽ hắn thích Lạc Mai hay sao?
“Đúng rồi, ý của cậu là… Tôi hiểu rồi, để tôi gọi cô ấy tới!”
Lý Nham gần như không chút do dự mà lấy điện thoại ra ngay.
Chỉ là một người phụ nữ thôi mà, sao sánh bằng gia tộc nhà hắn ta được.
Nhưng Lưu Phong lại lắc đầu tiếp.
“Cô cả nhà họ Lạc có một cô em họ tên là Lạc Tuyết, anh có quen chồng của cô ấy không?”
Nghe Lưu Phong hỏi vậy, Lý Nham nghệt mặt ra.
Vòng vo một hồi, cuối cùng lại nhắc đến tên vô dụng ấy ư?
“Cậu Lưu đang nhắc đến Sở…”
“Đúng rồi, là anh Sở đấy!”
Lưu Phong gật đầu một cách chắc nịch: “Anh có thể hẹn anh ấy giúp tôi được không?”
Lý Nham thần người ra: “Được thì được, nhưng mà…”
Lý Nham còn chưa nói hết câu thì đã bị Lưu Phong ngắt lời.
“Vậy thì tốt rồi, anh mau hẹn anh Sở đến đây cho tôi! Yên tâm, xong việc, tôi không quên anh đâu”.
Chuyện này…
Lý Nham há hốc miệng, thật sự không hiểu Lưu Phong đang nghĩ gì.
Không dưng cậu Lưu lại hẹn gặp tên mù ấy làm gì?
Lại còn gọi là anh Sở nữa chứ, Sở Bắc xứng với danh xưng ấy ư?
“Sao thế, có vấn đề gì à?”
Thấy Lý Nham im lặng, Lưu Phong híp mắt lại với vẻ mất kiên nhẫn!
“Không, không có!”
Lý Nham định thần lại rồi lắc đầu: “Sở Bắc đang dùng bữa ở đây, tôi đảm bảo sẽ gọi anh ta tới đây cho cậu trong vòng năm phút nữa”.
Bấy giờ, Lưu Phong mới hài lòng gật đầu: “Đi đi, tôi chờ ở đây!”
Lý Nham không dám lề mề mà rời khỏi phòng ngay.
Dù không hiểu có chuyện gì, nhưng trong lòng đang thấy rất đắc ý.
Chắc Lưu Phong tìm Sở Bắc là để gây sự với tên này rồi.
Nếu không tên mù ấy có gì để cậu Lưu coi trọng chứ?
“Chậc chậc, Sở Bắc, ngày tàn của mày tới rồi đấy, nhưng không thể trách tao được!”
Nhưng hắn ta đâu biết rằng mình vừa đi thì Lưu Phong đã gọi ngay nhân viên phục vụ tới.
“Ở đây có món nào đắt nhất thì mang hết lên cho tôi!”
“Cả rượu và thuốc lá nữa, mang những loại xịn nhất lên nhé!”
“Làm đồ ăn nhanh tay lên, đừng làm nhỡ việc tôi tiếp khách”.
Lưu Phong không quan tâm gì hết, gọi một lèo toàn chọn những món đắt nhất.
Vì thế, bữa này ít cũng phải bốn, năm trăm nghìn.
Lưu Phong làm vậy chỉ để xin lỗi và cảm ơn Sở Bắc thôi.
Bố hắn bảo hắn phải đi cảm ơn Sở Bắc, nhưng hắn nghĩ mãi cũng không biết phải mua gì tặng anh.
Trong lúc bí quá, hắn đành mời Sở Bắc đi ăn vậy.
Nhưng hắn không dám tự đến tìm Sở Bắc, trong số những người hắn quen thì chỉ có Lý Nham có thể liên hệ được với Sở Bắc thôi.
Hết cách, hắn đành móc nối quan hệ lòng vòng chút vậy.
Sự sống chết của nhà họ Lưu nằm hết ở bữa cơm này.
Đương nhiên nếu hắn biết được suy nghĩ của Lý Nham thì còn lâu mới nhờ vả hắn ta.
Cùng lúc đó, trong phòng bao cao cấp nhất trên tầng hai.
Sở Bắc đang ngồi bế con gái ở chính giữa.
Lạc Tuyết và Chu Cầm ngồi ở phía dưới cũng không buồn chọn món.