Bầu không khí trong sân lập tức trở nên vô cùng tế nhị.
Chỉ có Sở Bắc là không thay đổi.
"Tôi không muốn nói lần thứ hai”.
Một giọng nói bình tĩnh làm cho tất cả mọi người trở về thực tại!
"Ông còn ba phút, sống hay chết tuỳ ông quyết định”.
Vụt!
Sắc mặt La Vạn Sơn lập tức tái nhợt.
Đe dọa, rõ ràng đó chính là đe doạ.
Ông ta còn chưa kịp phản bác thì Chu Minh Hạo đã lạnh lùng nhìn sang.
"La Vạn Sơn,ông không nghe thấy ông Lâm nói gì sao? Mau lấy đồ rồi dẫn người cút khỏi đây!"
Lý Hải Đông cũng lạnh giọng hùa theo: "Vẫn còn ba phút, nếu ông không rời đi thì chúng tôi cũng không ngại thay mặt ông Lâm dạy cho ông một bài học đâu”.
Mặc dù Trương Hồng Viễn không nói, nhưng đôi mắt lạnh lùng của ông ta rõ ràng là đang ở cùng phe với bọn họ.
"Ông Chu, Lý gia chủ, tôi, tôi....."
Sắc mặt La Vạn Sơn tái nhợt, cảm thấy rối vô cùng.
Ba người này không phải đến để chúc mừng mình sao?
Nhưng tại sao bây giờ bọn họ lại giúp cho Sở Bắc cả rồi?
"Ông cái gì mà ông? Tôi đếm đến mười, nếu còn không đi thì ông cứ tự gánh lấy hậu quả!”
Trương Hồng Viễn tiến lên một bước rồi nói, không hề tỏ ra chút khách khí nào!
"Đừng đừng, bây giờ tôi đi, đi ngay đây!"
La Vạn Sơn lập tức giật mình, sau đó nhìn về phía người nhà họ La.
Ông ta cũng không dám dừng lại, cứ tiếp tục đi ra khỏi khách sạn.
Ông ta không thể đắc tội với ai trong ba ông lớn này được.
"Đứng lại!"
Ngay lúc này, Sở Bắc mới nhẹ nhàng lên tiếng.
Nó giống như một câu thần chú vậy, làm cho bước chân của La Vạn Sơn lập tức đông cứng lại, hoàn toàn không thể bước tiếp được.
Một lớp mồ hôi mỏng vô thức chảy ra trên trán ông ta.
"Đưa tên phế vật này đi!"
Lâm Hạo Thiên đứng lên, hoàn toàn không nhìn La Vạn Sơn, nhưng ông ta vẫn có cảm giác bản thân đang bị nhìn chằm chằm.
"Nếu còn có lần sau, tôi sẽ giết cả nhà họ La”.
Từng chữ Sở Bắc nói ra hệt như sấm rền, làm cho La Vạn Sơn hít thở không thông.
Ông ta khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nhìn sang Sở Bắc với vẻ thù hằn.
Sau đó liền cho người đưa La Huy ra khỏi khách sạn, trông chẳng khác nào chó mất nhà.
Nhưng ngay sau khi nhà họ La rời đi, khung cảnh náo nhiệt của hôn lễ cũng lập tức trở nên yên tĩnh.
Tất cả các khách mời lần lượt nhìn nhau.
Họ vốn đến đây để tham dự hôn lễ, nhưng bây giờ chú rể lại trở thành người tàn phế mất rồi.
Ngay cả gia đình chú rể cũng bị đuổi ra ngoài.
Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến một hôn lễ kỳ lạ như vậy.
Còn Lạc Vinh Quang liền ngồi phịch xuống ghế.
Tuy trên mặt không cam tâm, nhưng ông ta lại cảm thấy bất lực và nghi ngờ nhiều hơn.
Cuối cùng ông ta cũng hiểu ra được, cho dù có là Chu Minh Hạo, Lý Hải Đông hay Trương Hồng Viễn.
Tất cả bọn họ đều không phải đến đây để chúc mừng.
Vậy thì tại sao họ lại đến đây?
Chỉ vì Sở Bắc ư?
Không thể, tuyệt đối không thể!
Nhưng dù thế nào đi nữa, thì mọi cố gắng của ông ta lúc này đều trở nên vô ích.
"Tôi, tôi tự do rồi sao?"
Lạc Tuyết tự lẩm bẩm.
Đột nhiên cô cảm thấy có chút gì đó không thực.
Cô vốn nghĩ cả đời mình sẽ bị gia tộc kiểm soát, bị tên cặn bã La Huy đó huỷ hoại.
Nhưng không ngờ, chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi, tình thế đã được xoay chuyển.
Cô không thể nào tin được.
Nhìn thấy dáng người cao ráo điển trai của Sở Bắc.
Tâm trạng của cô lại lần nữa trở nên hỗn độn, không biết phải nói gì!
"Lạc Vinh Quang, ông treo đầu dê bán thịt chó, thủ đoạn cũng lợi hại đấy”.
"Đây là lần đầu tiên tôi được diện kiến một người làm ông nội độc ác như ông đây”.
Sau khi xử xong La Vạn Sơn, Lý Hải Đông liền nhìn về phía Lạc Vinh Quang!
"Lý gia chủ, tôi......"
Sắc mặt Lạc Vinh Quang lập tức thay đổi, đang định giải thích thì đã bị Lý Hải Đông cắt ngang.
"Được rồi, không cần nói thêm nữa! Nếu còn có lần sau, e rằng ông sẽ không gánh nổi hậu quả đâu!"
"Đúng đúng đúng, tôi hứa sẽ không bao giờ có lần sau nữa, tuyệt đối không!"
Gương mặt già nua của Lạc Vinh Quang trông hết sức khó coi.
Ông ta thậm chí còn không dám lau mồ hôi lạnh, chỉ dám gật đầu lia lịa.
Còn đâu dáng vẻ của một chủ gia tộc nữa đây.
Thấy vậy, Lý Hải Đông mới hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn sang Sở Bắc với vẻ tôn kính!
Chu Minh Hạo cũng tiến lên một bước, thận trọng nói: "Cậu Sở, hôm nay cậu chủ Dương của tỉnh lỵ đến đây, cho nên ở thành phố có tổ chức yến tiệc chiêu đãi, cậu xem thử..."
"Không hứng thú!"
Sở Bắc nhẹ nhàng lắc đầu: "Về đi!"
"Vâng!"
Chu Minh Hạo có chút tiếc nuối, nhưng ông ta lại không dám nói thêm.
Sau khi cung kính nhìn Sở Bắc xong, ông ta liền rời đi cùng với Lý Hải Đông và Trương Hồng Viễn.
Từ đầu đến cuối còn không thèm nhìn Lạc Vinh Quang.
Sau khi ba người họ rời đi, bầu không khí đè nén lúc này cũng đỡ hơn đôi chút.
Nhưng hầu như tất cả ánh mắt đều đang dán về phía Sở Bắc.
Bọn họ thầm nghĩ, không biết Sở Bắc có than phận như thế nào.
Ngay cả Lạc Tuyết cũng không ngoại lệ.
"Tiểu Tuyết, đi thôi!"
Lâm Hạo Thiên đứng dậy, đưa tay về phía Lạc Tuyết.
Thế nhưng Lạc Tuyết vẫn đứng yên tại chỗ, không hề có ý định rời đi.
Con gái cô vẫn đang ở bệnh viện chờ tiền để phẫu thuật.
Nếu bây giờ cô đi thì con gái cô sẽ ra sao?
Cô nghiến răng rồi nhìn về phía Lạc Vinh Quang với vẻ cầu xin.
Nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì điện thoại trong túi đã reo lên.
Cô lấy ra thì thấy người gọi là Ngô Hằng, sắc mặt cũng lập tức thay đổi.
"Tiểu Tuyết, tình trạng của Tâm Nhi đột nhiên trở nặng rồi, phải phẫu thuật càng sớm càng tốt, nếu không tính mạng sẽ gặp nguy hiểm, đã lấy được tiền chưa?"
Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia liền vang lên giọng lo lắng của một người đàn ông.
Lạc Tuyết nghe xong, đồng tử lập tức co rút lại, sắc mặt thay đổi rõ rệt.
"Làm sao lại như vậy được? Không phải lúc sáng vẫn còn tốt lắm sao? Em, em......"
Nói đến đây, Lạc Tuyết lập tức khóc thành tiếng.
Toàn bộ số tiền dành dụm bao năm nay của cô đều lo hết cho con gái cả rồi, làm gì còn tiền để phẫu thuật chứ?
Ban đầu, Lạc Vinh Quang đã hứa chỉ cần cô kết hôn với La huy, ông ta ắt sẽ trả tiền điều trị cho con gái cô.
Nhưng bây giờ . . . . . .
"Tiểu Tuyết, em cũng biết bệnh của Tâm Nhi kỳ lạ thế nào rồi mà, không thể chắc khi nào có thể tái phát! Ôi trời, em nên lấy được tiền càng sớm càng tốt, nếu không thì anh cũng đành bất lực”.
Giọng của người ở đầu dây bên kia cũng vô cùng bất lực.
Nói xong liền vội vàng cúp điện thoại.
Lạc Tuyết cầm điện thoại trong tay, mặt mày tối sầm, nước mắt cứ như thế tuôn trào.
"Tiểu Tuyết, con gái em bị bệnh à? Đừng lo, anh sẽ liên hệ với bác sĩ giỏi nhất để tiến hành phẫu thuật cho con gái em!"
Sở Bắc vô cùng nhạy bén.
Ngay khi nghe thấy con gái cô ốm, trái tim anh như co thắt lại.
Nhưng Lạc Tuyết lại hoàn toàn không có tâm trạng để ý đến anh.
Cô liền hướng mắt về phía Lạc Vinh Quang, sau đó cầu xin.
"Ông nội, coi như cháu cầu xin ông, dù sao Tâm Nhi cũng là cháu cố của ông, con bé chỉ mới bốn tuổi, ông cam tâm nhìn con bé chết như vậy sao?"
Chi phí phẫu thuật cho con gái cô tốn rất nhiều tiền.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!