Nghe thấy thế, mọi người trên bàn tiệc đều nghệt mặt ra.
Họ nhìn Sở Bắc như đang nhìn một tên ngốc.
Đầu óc của cậu thanh niên này có vấn đề à mà sao lại dám cùng lúc đắc tội với cả thủ lĩnh của Long Hổ Môn và Dương Xuyên?
Dương Xuyên cau mày, hắn ta chưa kịp phản ứng lại thì Long Tam đã đập bàn đứng dậy.
“Láo! Thằng kia, ai cho mày vào đây hả?”
“Ở đây chưa tới lượt mày lên tiếng, giờ thì biến ngay!”
Long Tam sa sầm mặt rồi chỉ tay ra phía cửa với vẻ đằng đằng sát khí.
Ban nãy, Lý Hải Đông và Trương Hồng Viễn không nể mặt đã khiến gã mất sạch thể diện rồi.
Bây giờ, đến một tên vô danh tiểu tốt cũng dám vênh váo với gã ư?
Thế chẳng là khiêu khích tôn nghiêm của gã hay sao?
“Khẩu khí lớn quá nhỉ! Không tốt!”
Lúc này, Sở Bắc lắc đầu, trên môi vẫn giữ nụ cười điềm nhiên.
“Thằng kia, anh Long bảo mày biến đi, không nghe thấy à?”
Người đàn ông trung niên tỏ thái độ đầu tiên bên cạnh Long Tam đã đứng dậy.
“Mắt thì mù rồi, hhông lẽ tai cũng điếc luôn à?”
Để lấy lòng Long Tam, người đàn ông trung niên ấy lập tức cất giọng hùng hổ ngay.
“Biết điều thì cút ngay!”
“Hoàng Đình, im ngay!”
Sở Bắc còn chưa kịp nói gì thì Lưu Tông Tín ở phía sau đã bước lên.
“Dám ăn nói với cậu Sở kiểu đó, ông to gan quá nhỉ!”
Song, Hoàng Đình chỉ cười lạnh với lời chất vấn của Lưu Tông Tín rồi coi như gió thoảng bên tai.
“Lưu Tông Tín, ông tự lo cho cái thân mình trước đi, chưa đến lượt ông lên tiếng ở đây đâu”.
“Ông…”
Nghe thấy vậy, Lưu Tông Tín tức đến mức nghẹn họng.
Nếu là ngày thường thì không bao giờ Hoàng Đình dám to tiếng trước mặt ông ta như vậy.
Chắc chắn lão ta đã biết tập đoàn Lưu Thị xảy ra chuyện nên mới có thái độ hách dịch như thế.
Lưu Tông Tín còn định nói tiếp, nhưng đã thấy Sở Bắc xua tay rồi nhìn về phía Hoàng Đình.
“Hình như tôi không hỏi ông thì phải”.
“Không hỏi thì sao? Chẳng lẽ…”
Hoàng Đình trợn mắt, chưa kịp nói hết câu thì Sở Bắc lại xua tay, nhưng lần này là với Thanh Vũ.
“Ném ra ngoài!”
“Vâng!”
Thanh Vũ đáp lại rồi lập tức vào việc, nhanh chóng đi tới cạnh Hoàng Đình.
“Cái gì? Ném tao ra ngoài? Thằng kia, trước khi nói thì phải uốn lưỡi…”
Hoàng Đình nở cụ cười khinh bỉ, có Long Tam chống lưng thì đừng nói là thằng nhãi vô danh này, đến Lưu Tông Tín lão ta cũng không coi ra gì luôn.
Nhưng lão ta còn chưa kịp nói hết câu thì đã có một cảm giác bí bách ập tới khiến lão ta nghẹt thở.
Người lão ta nhẹ bẫng, hoá ra đã bị Thanh Vũ cầm cổ áo xách lên.
“Ớ…”
Cảnh tượng này khiến mọi người ở đây phải giật nảy mình.
Không ai ngờ một cô gái xinh đẹp như vậy lại có sức khoẻ đến thế.
Hơn nữa, trông cô vẫn rất thoải mái, mặt không đỏ, hơi thở vẫn bình ổn.
“Khụ khụ, tha… thả tao ra…”
Mặt Hoàng Đình biến sắc, lão ta trợn tròn mắt rồi vùng vẫy chân tay.
Nhưng dù có vùng vẫy thế nào thì cũng không thể thoát ra được.
“Ồn ào quá!”
Sở Bắc khẽ lắc đầu rồi nói.
Thanh Vũ cau mày rồi lập tức chuyển hướng, cô giơ một tay mở cửa sổ, sau đó không chút do dự ném Hoàng Đình ục ịch ra ngoài.
“Dừng tay!”
Thấy có điềm chẳng lành, Long Tam vội vã đứng dậy định ngăn cản, nhưng đã muộn.
Bên ngoài cửa sổ vọng lên tiếng la hét thê thảm của Hoàng Đình.
Sau một tiếng bụp thì không còn âm thanh gì nữa.
Mọi người đều im phăng phắc.
Ai nấy đều nhìn Sở Bắc với vẻ như nhìn ma quỷ.
Đến Lưu Tông Tín và Lý Hải Đông cũng toát mồ hôi hột.
Bọn họ đang ở trên tầng năm, dù không quá cao, nhưng Hoàng Đình rơi từ trên này xuống, không chết thì cũng què cụt.
Chỉ có Sở Bắc là vẫn bình thản ngồi yên một chỗ.
Còn Thanh Vũ thì cũng không biến sắc mặt, cô quay lại phía sau Sở Bắc như vừa đi ném một túi rác.
“Còn ai có ý kiến gì nữa không?”
Sở Bắc chậm rãi ngẩng đầu lên, ngoài Long Tam và Dương Xuyên ra thì mọi người đều cúi thấp đầu.
“Thằng kia, mày quá đáng rồi đấy, không giải thích rõ ràng thì đừng có trách!”
Long Tam sa sầm mặt, tỏ rõ vẻ sắp bùng nổ.
Dương Xuyên cắn chặt răng, sau đó đảo mắt rồi chợt thả lỏng.
“Anh Sở, nếu anh muốn đến đây thì cứ nói với tôi một tiếng, chứ anh làm vậy thì hơi quá đáng rồi!”
Nghe thấy thế, Long Tam lập tức cau mày.
“Cậu Dương, cậu quen nó à?”
Dương Xuyên mỉm cười: “Quen thì không, mới gặp mấy lần thôi”.
“Đây chính là cháu rể của Lạc Vinh Quang, tên là Sở Bắc!”
“Ra là vậy!”
Nghe rồi, Long Tam hiểu ra, sau đó sầm mặt với vẻ khinh bỉ.
“Hừ! Ra là cái thằng ăn hại đó! Từ khi nào mà cháu rể của nhà họ Lạc cỏn con cũng dám trèo lên đầu lên cổ tôi thế hả?”
“Trương Hạ đâu, trông coi cửa như thế à?”
Long Tam lạnh giọng quát, lập tức có một người thanh niên khoảng 25, 26 tuổi chạy vào.
Sau khi quan sát tình hình trong phòng, hắn lập tức khom lưng xin lỗi Long Tam.
“Xin lỗi anh, do em tắc trách để họ lọt vào đây!”
Long Tam hừ nói: “Tôi không bảo cậu vào đây xin lỗi, thằng này đã phá hỏng buổi tiệc của tôi, cậu biết phải làm gì chưa?”
“Rồi ạ!”
Trương Hạ gật đầu, đôi mặt lạnh tanh không chút cảm xúc.
Phá hỏng buổi tiệc thì phải giết!
Không chỉ có Sở Bắc, mà còn cả nhà họ Lạc nữa.
Thấy thế, Sở Bắc chỉ mỉm cười mà không có hành động gì cả.
Còn nhóm Lưu Tông Tín ở phía sau anh thì đứng ngồi không yên.
"Long Tam, anh có ý gì? Không lẽ định đối đầu với cậu Sở à?”
"Hừ! Đây là Tân Hải, chưa đến lượt anh hô mưa gọi gió ở đây. Anh chưa đủ trình động vào cậu Sở đâu”.
“Long Tam, đừng trách tôi không nhắc anh, Long Hổ Môn của anh vẫn chưa tẩy trắng hoàn toàn đâu, khiêm tốn chút đi!”
Lưu Tông Tín lên tiếng đầu tiên, sau đó Lý Hải Đông và Trương Hồng Viễn cũng phụ hoạ theo.
Cậu Sở không lên tiếng là đang cho họ cơ hội rồi.
Cả ba không chút do dự, lập tức đứng về phe Sở Bắc ngay.
Thấy thế, Long Tam nhíu chặt mày lại, đến Dương Xuyên cũng có vẻ nghi hoặc.
Ba gia tộc lớn hàng đầu ở đây đang đắc tội với Long Tam để bảo vệ tên con rể ăn bám này ư!
Không lẽ tên họ Sở này có thân phận đặc biệt gì chăng?
Người kinh hãi nhất là Dương Xuyên.
Nếu đúng Sở Bắc là một nhân vật lớn nào đó thì sao hắn ta lại không tra ra được thông tin gì?
“Các người đang uy hiếp tôi đấy à?”
Long Tam trầm giọng với vẻ bực tức.
Ba gia tộc lớn cùng ra mặt thì đến gã cũng phải thấy áp lực.
Cực chẳng đã, gã đành nhìn sang Dương Xuyên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!