Màn đêm dần buông xuống!
Tụ Hiền Lâu sớm đã đầy ắp cảnh tượng xa hoa trụy lạc, tiếng người ồn ào, rất náo nhiệt!
Sở Bắc chống gậy, dẫn theo Thanh Vũ bước về phía trước.
Chỉ là, còn chưa bước vào sảnh lầu một thì đã bị nhân viên tiếp đón ở chặn lại.
“Hai vị, xin hỏi có hẹn trước không ạ?”
Nhân viên tiếp đón mặc đồ vest màu xanh, gương mặt tươi cười chuyên nghiệp tiến lên hỏi.
Sở Bắc khẽ lắc đầu: “Nếu không có, thì không thể vào sao?”
Với chuyện này thì nhân viên tiếp đón lại khẽ cười lắc đầu!
“Đương nhiên có thể, làm thẻ hội viên là được, nhưng…”
“Nhưng, thẻ hội viên được kích hoạt thì ít nhất phải cần năm trăm nghìn tiền mặt, nếu hai vị không có chuyện gì quan trọng thì không cần thiết phải vào Tụ Hiền Lâu!”
“Từ chỗ này đi vào rẽ trái có một con phố ẩm thực, đồ ăn cũng không tệ!”
Nhân viên tiếp đón chỉ về phía không xa, khóe miệng khẽ cười, từ đầu đến cuối vẫn chưa từng ngừng.
Nghe thấy lời này, Sở Bắc đột nhiên bật cười!
“Không hổ là nhà hàng đứng đầu của Tân Hải, chỉ mỗi cái miệng của anh thôi cũng có thể thấy là ếch ngồi đáy giếng rồi!”
Nhân viên tiếp đón này rõ ràng là không coi trọng bọn họ, nhưng lời nói lại dễ nghe như vậy!
Tài ăn nói này cũng hiếm có!
“Anh chê cười rồi, tôi chỉ là nói lời chân thật mà thôi!”
Nhân viên tiếp đón khẽ lắc đầu, ra hiệu sắp xếp ra bên ngoài cửa.
“Hai vị, mời!”
Sở Bắc khẽ cười, cũng không có ý rời đi.
“Tôi không có hẹn trước, cũng không có tiền làm thẻ hội viên, nhưng tôi vẫn cứ muốn vào, có được hay không?”
Ai ngờ, nhân viên tiếp đón lại gật đầu ngoài dự liệu.
“Đương nhiên có thế! Nhưng, tôi khuyên hai vị đừng nên như vậy, bởi vì hậu quả hai người sẽ không gánh nổi!”
“Càn rỡ!”
Thanh Vũ lập tức nhíu mày, vừa muốn tiến lên thì đã bị Sở Bắc ngăn lại.
“Thú vị đấy, nhưng tôi thật sự muốn xem thử hậu quả thế nào mà ngay cả tôi cũng không gánh nổi!”
Sở Bắc cười ngẩng đầu, gậy trúc gõ một cái, muốn bước vào!”
“Thưa anh, anh chắc chắn muốn như vậy sao?”
Thấy vậy, vẻ mặt tươi cười của nhân viên tiếp tân cuối cùng cũng biến mất.
“Mặc dù chúng tôi không thích ức hiếp người tàn tật, nhưng nếu anh vượt quá giới hạn, chỉ sợ rằng ngay cả cơ hội làm người tàn tật cũng không còn nữa!”
“Tôi khuyên hai người nên rời đi sớm, nếu như tuổi còn trẻ khỏe mạnh mà mất sớm thì càng không tốt!”
Giọng điệu của nhân viên thoáng chốc đã lạnh lùng hơn.
Lời nói không hề che giấu sự đe dọa!
Thế nhưng, Sở Bắc lại không quan tâm đến anh ta, chân vẫn không dừng.
Mắt thấy anh sắp bước vào đại sảnh, nhân viên tiếp đón kia tiến lên trước một bước, lập tức đứng ngăn trước mặt anh.
“Hừ, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
Nhân viên tức giận nhìn Sở Bắc, gương mặt vốn hiền hòa đã hoàn toàn biến mất, để lộ biểu cảm hung tợn.
“Nếu anh đã không muốn đi ra, vậy tôi chỉ có thể tìm người ném anh ra ngoài thôi!”
Nói xong, chỉ thấy anh ta hung hăng vung tay, trong sảnh thoáng chốc đã có bốn năm thanh niên đi ra!
Tóc tai nhuộm đủ màu, đeo khuyên tai, xăm đủ hình.
Quần jean rách bên hông căng phồng, rõ ràng có giấu vũ khí.
Một đám nóng lòng muốn hành động, dùng ánh mắt không tốt nhìn Sở Bắc.
“Anh vẫn còn một cơ hội cuối cùng, hoặc là tự mình cút đi, không thì mấy anh em này của tôi ném anh ra ngoài!”
“Chọn một trong hai, chọn đi!”
Nhân viên tiếp đón không trực tiếp ra tay, mà chỉ lạnh mặt ra đưa ra tối hậu thư.
Dù sao, tình hình bên trong hôm nay cũng khá đặc biệt, có thể không ra tay thì không cần phải hành động!
Nếu không, theo như tính tình lúc trước, chắc Sở Bắc đã sớm bị đánh một trận ném đi ra ngoài rồi!
A!
Mà Sở Bắc vẫn không hề sợ hãi như cũ, thậm chí khóe miệng còn cười lạnh.
“Vốn muốn tiên lễ hậu binh nhưng nếu đã như vậy rồi, tôi cũng không để ý việc dùng máu của các người trước để rửa sạch đất này!”
Vừa dứt lời, ánh mắt Thanh Vũ đứng phía sau chợt lóe lên lạnh lùng nguy hiểm.
Chỉ cần Sở Bắc ra lệnh một câu, sẽ lập tức ra tay nhanh chóng!
“Hừ, nói khoác không biết ngượng!”
Nghe vậy, sắc mặt nhân viên tiếp đón cũng hoàn toàn u ám.
“Ra tay, nam thì đánh một trận rồi ném đi, còn nữ thì tùy các anh xử lý!”
Lời này vừa nói ra, bốn năm tên côn đồ lập tức cười vui vẻ ra mặt!
Trước lúc đi ra, bọn họ đã phát hiện Thanh Vũ sau lưng Sở Bắc.
Đây chính là mỹ nữ hiếm có đấy!
Một câu tùy ý xử lý của nhân viên tiếp đón, đã nói trúng tiếng lòng của bọn họ rồi.
Ai mắt cũng sáng rực, sắp chảy cả nước miếng rồi.
Đương nhiên, trước đó, phải giải quyết Sở Bắc một trận mới được!
Mà nhân viên tiếp đón nói xong thì muốn quay người rời đi!
Giải quyết một tên mù này mà thôi, dễ như trở bàn tay!
Cho dù có đánh chết Sở Bắc ở đây, chắc chắn cũng không ai dám nói gì.
“Dừng tay, dừng tay hết cho tôi!”
Mắt thấy mấy tên côn đồ sắp ra tay, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên!
Nhân viên tiếp đón nhíu mày, nhìn người đến, khóe miệng lập tức tươi cười, vội vàng lên đón!
“Thì ra là ông Lưu, cậu Lưu, hai vị là khách quý, mời đi bên này!”
Nhìn hai cha con Lưu Tông Tín và Lưu Phong trước mặt, nhân viên tiếp đón khẽ khom người, cười tươi roi rói.
Lưu Tông Tín cũng xem như là nhân vật lớn ở Tân Hải, đương nhiên là khách thường xuyên của Tụ Hiền Lâu rồi!
Thế nhưng, đối với chào đón của anh ta, hai cha con lại chỉ có biểu cảm thống khổ.
Họ không đi vào mà ánh mắt hướng về phía Sở Bắc, biểu cảm phức tạp.
Nhân viên tiếp đón thấy vậy, lập tức đưa tay mời vào.
“Hai vị không cần quan tâm, chỉ là một tên quê mùa không biết chui ra từ đâu mà thôi! Phòng vip lầu bốn mà ông thường dùng vẫn còn trống, có thể vào ngồi bất kỳ lúc nào!”
Nói xong, còn không quên phất tay với mấy tên côn đồ kia!
“Các anh còn ngây người làm gì? Mau đuổi người ra đi, đừng chắn đường khách quý!”
Mấy tên côn đồ vừa nghe, lúc này không dừng lại nữa!
Tên nào cũng hăm he xắn tay áo, vây quanh Sở Bắc!
“Mẹ nó, dừng tay cho tôi, không nghe thấy lời tôi nói sao?”
Thế nhưng, Lưu Tông Tín lập tức bỏ qua lời mời của nhân viên tiếp đón!
Mắt thấy mấy tên kia còn muốn đuổi người, lập tức đứng không nổi nữa.
Cũng không tâm sợ hãi, dẫn theo con trai vội đứng chắn trước mặt Sở Bắc.
Chuyện này…
Cảnh này, không chỉ khiến mấy tên côn đồ ngây người, mà ngay cả nhân viên tiếp đón cũng sững sờ.
“Ông Lưu, ông đây là…”
“Cậu Bắc chính là khách quý, các anh lại muốn đuổi cậu ấy đi à? Đúng là nực cười!”
Lưu Tông Tín trợn tròn mắt, nhìn tư thế, tựa như có thể vì Sở Bắc mà làm tới cùng với Tụ Hiền Lâu!
“Khách quý?”
Mà ông ta vừa nói ra, nhân viên tiếp đón và mấy tên côn đồ đều ngây người.
Tên mù này, cả người từ trên xuống dưới cộng lại cũng chưa đến một trăm tệ này?
Anh ta lại chính là khách quý?
Mà Lưu Tông Tín cũng chẳng thèm quan tâm phản ứng của bọn họ, ông ta quay người, gương mặt tươi cười nhưng còn khó coi hơn cả khóc, nhìn Sở Bắc!
“Cậu Sở, thật khéo, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!