“Đây là căn biệt thự cuối cùng trong khu này của bọn cháu”.
“Thêm bãi đậu xe dưới lòng đất nữa là tổng có ba tầng, diện tích mặt đất là gần ba trăm mét vuông, đồ đạc bài trí trong nhà đã đủ cả”.
“Sân trước có bể bơi, sân sau là vườn hoa nhỏ”.
“Nếu mọi người thấy được thì có thể chuyển đến ở luôn”.
Trong căn biệt thự sang trọng ở trung tâm Liên Hoa Tuấn Viên.
Triệu Diệu Quang tạm thời đảm nhiệm vai trò tiêu thụ, anh ta dẫn Chu Cầm và Lạc Tuyết đi tham quan biệt thự một lượt.
Đừng thấy anh ta nói với vẻ khiêm tốn như vậy mà coi thường, thật ra đây chính là căn biệt thự xa hoa nhất ở khu Liên Hoa Tuấn Viên này.
Lối kiến trúc hiện đại, bài trí trong nhà sang trọng, trang thiết bị thì đầy đủ, khiến hai mẹ con Lạc Tuyết hoa cả mắt.
Nhà vệ sinh ở đây còn rộng hơn căn nhà họ thuê trước kia, hơn nữa còn có bể bơi lộ thiên và vườn hoa.
Trước kia, hai mẹ con cô không bao giờ dám mơ tưởng đến nơi này.
“Quá hài lòng luôn”.
Chu Cầm vô thức đáp lời, trái tim thì đang đập thình thịch như đánh trống.
Nếu được sống ở đây thì oai phải biết.
Sau này,bà ta tha hồ chém gió trước mặt hội chị em.
Triệu Diệu Quang gật đầu mà không chút ngạc nhiên: “Chỉ cần cô ứng ý thì có thể chuyển đến ở ngay ạ”.
“Được, hôm nay cô sẽ chuyển đến luôn, hôm nay…”
Chu Cầm chìm đắm trong sự chấn động, đến mức Lạc Tuyết phải kéobà ta lại.
“Mẹ, mẹ đừng nói gì nữa, sao chúng ta có thể mua được một căn biệt thự tốt thế này chứ?”
Dù Lạc Tuyết cũng rất thích căn này, nhưng chưa đến mức mất hết lý trí.
Trong giọng nói của cô còn có vẻ cay đắng.
La Hoàng nói rất đúng.
Đến một viên gạch của căn biệt thự này mẹ con cô cũng không mua được, chứ đừng nói đến chuyện dọn đến ở.
“Hả? Sao…”
Chu Cầm định thần lại rồi cất giọng oán than.
Nhà đẹp thế này mà chỉ được ngắm, chứ không được ở, đúng là chán không thể tả!
Lạc Tuyết thở dài rồi lắc đầu với Triệu Diệu Quang.
“Anh Triệu, cảm ơn anh đã tiếp đón mẹ con tôi, nhưng chúng tôi không mua căn này được”.
Dứt lời, Lạc Tuyết vội kéo tay Chu Cầm định bỏ đi.
Sợ mẹ mình đụng hỏng thứ gì đó thì phiền to.
“Cô với chị chờ đã ạ…”
Thấy hai mẹ con cô định bỏ đi, Triệu Diệu Quang vội cản lại.
Anh ta liếc nhìn Sở Bắc im lặng nãy giờ rồi vội vã mở lời.
“Thật ra… đã có người mua lại căn này rồi tặng cho nhà mình rồi ạ!”
Nhớ lời cô gái tên là Thanh Vũ dặn, Triệu Diệu Quang nhanh chóng kiếm một cái cớ.
Sợ để lộ thân phận của Sở Bắc.
“Hả? Mua rồi tặng cho chúng tôi ư?”
Chu Cầm và Lạc Tuyết nghe thấy thế thì ngẩn ra.
Căn biệt thự này phải mấy chục triệu đó!
Người ta cứ thế bỏ tiền ra mua rồi tặng cho mẹ con cô ư?
Nhưng ai có nhiều tiền vậy chứ?
Đã thế còn hào phóng tặng không cho họ căn biệt thự mấy chục triệu.
Hai mẹ con Lạc Tuyết lập tức ngoảnh lại.
Chỉ thấy Sở Bắc vẫn đứng cạnh cửa sổ, không nói một lời.
Hai mẹ con Lạc Tuyết chỉ liếc nhìn anh một cái rồi gạt bỏ suy nghĩ ấy đi ngay.
Năm năm qua, còn ai lạ với Sở Bắc vô dụng nữa.
Sao anh có thể mua được một căn biệt thự xa hoa như thế này chứ?
Không thể, chắc chắn không phải anh!
Nhưng dù có nghĩ nát óc thì mẹ con Lạc Tuyết cũng không nghĩ ra được ai cả.
“Anh Triệu, anh có thể cho chúng tôi biết người đó là ai không?”
Lạc Tuyết cau mày với vẻ nghi hoặc.
Chu Cầm chỉ mỉm cười lắc đầu.
“Chị Lạc, xin lỗi tôi không thể tiết lộ thông tin của khách hàng được!”
“Người ta đã thanh toán tiền rồi, mọi người cứ yên tâm chuyển tới đây, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu!”
“Nhưng mà…”
Triệu Diệu Quang càng nói thì Lạc Tuyết càng thấy không yên tâm.
Ngôi biệt thự cả mấy chục triệu, sao cô có thể dễ dàng nhận được?
Nếu không làm rõ chuyện này thì cô không thể yên tâm nổi.
Lạc Tuyết định hỏi tiếp, nhưng đã bị Chu Cầm kéo lại.
“Tiểu Tuyết, nếu cậu Triệu đã nói vậy rồi thì con còn do dự gì nữa?”
“Người ta đã tặng một món quà đắt giá như vậy, nếu chúng ta không nhận là không biết tốt xấu đấy!”
Lúc nói câu này, Chu Cầm còn nháy mắt với Lạc Tuyết.
Nhà vừa to vừa đẹp thế này thì có tu vài kiếp nữa, mẹ con họ cũng không mua nổi.
Nhưng giờ lại có người tặng không cho họ?
Đúng là miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống còn gì!
Có hâm mới từ chối.
Bà ấy không cần biết người tặng là ai, cứ chuyển vào ở đã, nghĩ nhiều mà làm gì?
“Mẹ, mẹ bớt nói lại đi”.
Lạc Tuyết trừng Chu Cầm rồi nói với giọng bực bội.
“Có làm thì mới có ăn, cả căn biệt thự sang trọng thế này, sao mình có thể nhận được?”
Lúc này, Lạc Tuyết rất tỉnh táo!
Cô biết không phải cái gì cũng có thể nhận được.
“Cái con bé này, con nói thế là sao hả?”
Thấy con gái mình cứng đầu, Chu Cầm lập tức nổi giận.
“Không chuyển đến đây ở thì con định cho mẹ ra đường à? Có đứa con gái nào nhẫn tâm như con không?”
“Sao tôi lại sinh ra một đứa con như thế này chứ?”
Chu Cầm mếu máo rồi ngồi phịch xuống sofa.
“Hừ! Mẹ mặc kệ, mẹ quyết ở đây rồi, đừng ai hòng lôi mẹ đi đâu được!”
“Mẹ…”
Thấy lòng tham của Chu Cầm trổi dậy, Lạc Tuyết cắn môi, tức đến mức tái mặt.
“Tiểu Tuyết, đừng sợ, em cứ yên tâm sống ở đây đi!”
Thấy Lạc Tuyết vẫn đang do dự, Sở Bắc quay lại rồi mỉm cười an ủi.
“Đúng đấy chị Lạc, chị cứ ở đây đi, chắc chắn không có vấn đề gì đâu”.
Thấy Sở Bắc lên tiếng, Triệu Diệu Quang thở phào một hơi rồi vội vàng phụ hoạ.
Chu Cầm ngẩng đầu lên nhìn Sở Bắc, lần đầu tiên bà ta thấy người con rể này của mình thuận mắt.
“Họ Sở kia, cũng nói được một câu ra hồn người đấy!”
Dứt lời, Chu Cầm lại liếc nhìn con gái mình.
“Lạc Tuyết, nếu con vẫn còn băn khoăn thì thích đi đâu thì đi, nhưng sau này đừng gọi mẹ là mẹ nữa”.
Thấy mẹ mình kiên quyết như vậy, Lạc Tuyết nhắm mặt lại rồi chán nản thở dài.
“Nếu thế thì cứ chuyển đến đây ở tạm đi vậy”.
Dứt lời, cô ngẩng đầu lên rồi nghiêm túc nhìn Triệu Diệu Quang.
“Anh Triệu, thế này đi, coi như chúng tôi sống nhờ ở đây, khi nào chủ nhà muốn đòi lại thì nhà tôi sẽ chuyển đi ngay, chắc chắn không chiếm làm của riêng!”
Triệu Diệu Quang ngẩn ra rồi vô thức nhìn sang Sở Bắc.
Thấy Sở Bắc khẽ gật đầu, anh ta mới định thần lại.
“Chị Lạc quá lời rồi, người mua đã nói chị muốn ở đây bao lâu thì ở, ở cả đời cũng được”.
Câu nói này khiến Lạc Tuyết ngẩn ra.