Thoáng cái, Sở Bắc đã như kẻ lạc loài.
Không ít người thầm cười trộm rồi bàn tán về anh.
Dẫu sao ban đầu thì Lạc Tuyết không chồng mà chửa, sau thì qua lại với Sở Bắc - người vốn là anh rể của mình.
Ai có thể bỏ qua tình tiết cẩu huyết thế này được.
“Sở Bắc, tôi khuyên cậu tốt nhất nên về xét nghiệm ADN đi!”
“Có trời mới biết được con bé này có phải con gái cậu hay không, cẩn thận lại nuôi con thằng khác đấy”.
Thấy Sở Bắc trở thành mục tiêu bị mọi người công kích, Lạc Mai mỉm cười với vẻ đắc ý rồi nói ra những câu rất khó nghe.
“Haizz, cũng không thể nói thế được!”
Lạc Viễn Hà lắc đầu với vẻ suy ngẫm.
“Sở Bắc là người rộng lượng nên nuôi con người cũng không sao cả, giờ hiếm có ai tốt bụng được như cậu ấy lắm”.
Nghe thấy vậy, mọi người đều cười ồ lên.
Ai chẳng hiểu ông ta đang ám chỉ điều gì.
Nhưng Sở Bắc đang bị làn sóng dư luận hướng tới thì vẫn bình thản như không.
Chỉ có ánh mắt anh thì lạnh như băng.
“Các người nói xong chưa?”
Sở Bắc chầm chậm quay lại, câu nói của anh khiến tiếng cười của mọi người ngừng hẳn.
Giọng nói lạnh lùng khiến bầu không khí như đóng băng.
“Nếu nói xong rồi thì lên đường đi thôi!”
Lên đường?
Lạc Mai mỉm cười khinh bỉ với vẻ coi thường.
“Sao cơ? Ý mày là định đánh bọn tao à?”
Lạc Viễn Hà sầm mặt xuống rồi cất bước nhìn chằm chằm vào Sở Bắc với vẻ bặm trợn.
“Có giỏi cậu thử động vào tôi xem nào? Xem đến lúc đó… hự…”
Nhưng Lạc Viễn Hà còn chưa nói hết câu, chỉ thấy Sở Bắc giơ hai tay lên rồi hướng về phía Lạc Hà Viễn rồi khẽ quặp tay vào không khí.
Lạc Viễn Hà trợn tròn mắt, cổ như bị ai bóp chặt.
Đừng nói là lên tiếng, đến hít thở còn khó khăn.
“Bố, bố có sao không?”
Lạc Mai cau mày khi chứng kiến cảnh này.
“Sở Bắc, thằng khốn này, mày làm gì với bố tao thế hả?”
Song, Sở Bắc không hề để ý đến ả ta, vẫn chỉ hướng về phía Lạc Viễn Hà.
“Nói sai thì phải bị báo ứng”.
Dứt lời, không thấy Sở Bắc có hành động gì, nhưng Lạc Viễn Hà thì trợn trừng mắt.
Ông ta vùng vẫy, còn mặt thì tái mét, lưỡi thì thè ra ngoài thì sắp tắt thở đến nơi.
Đừng nói là Lạc Mai, đến công nhân viên ở xung quanh cũng sợ chết khiếp khi thấy cảnh này.
Họ thầm thắc mắc không biết Lạc Viễn Hà bị làm sao.
Sao bỗng dưng ông ta có biểu cảm như bị người ta bóp cổ thế kia?
Dù Sở Bắc có ra tay với ông ta, nhưng hai người vẫn đứng cách nhau những ba mét cơ mà.
Sao có thể do Sở Bắc gây ra được?
Chỉ có Lạc Mai là nhăn nhó mặt mày.
Ả ta biết chắc chắn chuyện này là do Sở Bắc làm.
“Sở Bắc, mày, mày dừng tay lại ngay!”
Soạt!
Nghe thấy vậy, Sở Bắc quay phắt lại.
Ánh mắt vô hồn nhìn thẳng vào Lạc Mai.
Lạc Mai bỗng thấy toàn thân lạnh toát, ả ta liên tục lùi lại rồi ngồi phịch xuống đất.
Không gian yên lặng như tờ.
Chỉ có Lạc Viễn Hà vẫn không ngừng vùng vẫy với gương mặt không còn chút huyết sắc nào.
Như thể chỉ một lúc nữa thôi là ông ta sẽ tắt thở.
“Mọi người sao vậy? Sở Bắc? Sao anh lại ở đây?”
Một giọng nói nghi hoặc vang lên phá tan bầu không khí im lặng.
Giọng nói quen thuộc ấy khiến Sở Bắc lập tức buông lỏng tay.
Bụp!
Lạc Viễn Hà ngã mạnh xuống đất, gương mặt trắng bệch dần trở nên hồng hào.
Ông ta thở hổn hển với vẻ sợ hãi.
Vừa mới đây thôi, ông ta đã thấy mình cận kề với cái chết rồi.
Chắc chỉ chậm một phút nữa là ông ta sẽ tắt thở.
“Bác cả, mọi người sao vậy?”
Lạc Tuyết vội vã quay lại công ty, lập tức cảm thấy bầu không khí có gì đó là lạ.
“Làm gì? Cô hỏi ông chồng quý hoá của mình ấy, nó suýt nữa đã bóp chết bố tôi rồi!”
“Lạc Tuyết, cô nói thật đi, có phải cô sai anh ta làm vậy không?”
“Cái gì?”
Thấy Lạc Mai quy chụp tội lỗi sang cho mình, mặt Lạc Tuyết nghệt ra.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Sở Bắc.
“Sở Bắc, anh đến đây làm gì? Anh vừa đánh bác cả đấy à?”
“Anh tiện đường qua đây thôi, còn đánh ông ta thì…”
Sở Bắc giải thích qua loa rồi mỉm cười.
“Em có thể hỏi mọi người xem, anh có động tay vào người ông ta hay không”.
Lạc Tuyết ngẩn ra rồi nghi hoặc nhìn nhân viên ở xung quanh.
“Sở Bắc, mày còn định nguỵ biện nữa à? Các người nói xem có phải nó đánh bố tôi không?”
Lạc Mai nghiến chặt răng, giọng nói còn có vẻ uy hiếp.
“Chuyện này…”
Đám nhân viên ngơ ngác nhìn nhau.
Dù khả năng cao chuyện này có liên quan đến Sở Bắc, nhưng họ thật sự không thấy anh làm gì cả.
Thế sao họ làm chứng cho được?
Không lẽ bắt họ nói dối sao?
“Các người, điên thật mà…”
Thấy không ai nói gì, Lạc Mai tức đến run người.
Ả ta không thể làm gì Sở Bắc được.
Thấy vậy, Lạc Tuyết đã hiểu ra mọi chuyện.
Cô khẽ lắc đầu rồi bất đắc dĩ nhìn Sở Bắc.
“Tự nhiên anh đến đây làm gì? Về trước đi!”
Song, Sở Bắc chưa nói gì thì Lạc Viễn Hà mãi mới hít thở được lập tức sửng cồ lên.
“Đi đâu mà đi? Nghĩ hay quá nhỉ! Sở Bắc, hôm nay cậu phải nói cho rõ với tôi”.
“Đúng vậy!”
Lạc Mai có vẻ không cam tâm nên lập tức phụ hoạ.
“Còn cháu nữa đấy Lạc Tuyết, cháu đã làm chuyện xấu xa gì thì trong lòng cháu tự biết rõ nhất”.
“Loại người như cô đúng là mối nhục của nhà họ Lạc chúng tôi!”
Nghe thấy vậy, Lạc Tuyết lập tức cau mày.
“Lạc Mai, tôi đã làm gì sai trái? Nếu chị không giải thích rõ ràng thì tôi sẽ kiện chị tội vu khống đấy!”
Lạc Mai liên tục sỉ nhục Lạc Tuyết, giờ còn nói ngay trước mặt Sở Bắc.
Vì vậy, Lạc Tuyết không thể nhịn được nữa.
“Kiện tôi á? Nực cười!”
Lạc Mai bĩu môi rồi cười với vẻ khinh khỉnh.
“Cô vừa đến khách sạn Tân Hải làm gì? Lẽ nào còn cần tôi nói hộ à?”
“Đừng tưởng cô leo lên được giường của giám đốc Lý thì có thể lên mặt được với tôi, cô chưa đủ trình đâu!”
“Chị…”
Nghe Lạc Mai nói vậy, Lạc Tuyết tức đến tái mặt.
Lồng ngực cô phập phồng.
“Chị đừng có mà ngậm máu phun người, tôi…”
“Cô làm sao?”
Lạc Mai không hề cho Lạc Tuyết cơ hội giải thích, lập tức ngắt lời.
“Nếu không thì cô đến khách sạn Tân Hải làm gì?”
“Đừng bảo giám đốc Lý mời cô đến uống trà nhé! Không ai tin đâu!”
Lạc Mai nói rành rọt từng chữ.
Lạc Tuyết nghiến chặt hàm răng, trong lòng thấy rất tủi thân nhưng không thể nói ra được.
Đúng là chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ, dễ khiến người ta hiểu lầm thật.
Nhưng cô và giám đốc Lý nào có quan hệ mờ ám gì đâu.