“Cậu có ý gì?”
Cả người Mạc Hải cứng đờ, sững người lại, thậm chí, trong lòng còn có dự cảm xấu.
“Nửa đời sau hãy làm người cho tốt đi!”
Sở Bắc không giải thích, gậy trong tay chậm rãi hạ về phía ông ta.
Bầu không khí dường như ngưng đọng lại,
Mạc Hải chỉ cảm thấy như có một ngọn núi che lấp cả trời đất đè ép xuống người ông ta, muốn chạy nhưng chân lại nặng như chì.
Chỉ có thể giương mắt nhìn cây gậy trong tay Sở Bắc càng lúc càng đến gần!
“Đừng, đừng!”
Phù!
Cây gậy của Sở Bắc trông như chỉ điểm nhẹ vào ngực ông ta.
Thế nhưng Mạc Hải lại phun ra ngụm máu, cả người thoáng cái đã trông khá già nua.
Vẻ mặt ông ta như già hẳn đi trông thấy, thậm chí cả thân thể cũng cong xuống.
Như thể chớp mắt đã già đi mười tuổi!
“Cậu, cậu…”
Mạc Hải run tay chỉ về phía Sở Bắc, trong lòng chỉ còn lại cảm giác hối hận và sợ hãi!
Sở Bắc vừa ra tay là đã trực tiếp khiến ông ta trở thành người tàn phế.
Từ một người giúp đỡ có tiếng của nhà họ Lưu, giờ trở thành một kẻ tàn phế ai ai cũng kêu đánh.
Sự chênh lệch to lớn trong lòng thoáng chốc đã bóp nghẹt Mạc Hải.
Mí mắt ông ta khẽ giật, sau đó người đã ngất đi.
Nhưng với chuyện này, Sở Bắc cũng chẳng buồn để ý.
Anh ngẩng đầu nhìn bố con Lưu Tông Tín đang cứng đờ như hóa đá cách đó không xa!
“Bây giờ, đến phiên các người rồi!”
Anh vừa dứt lời, Lưu Tông Tín và nhân vật chính Lưu Phong cảm thấy tê rần cả da đầu.
Sau lưng, khí lạnh không ngừng lan ra khắp lưng.
Ngay cả ông Mạc, cũng không làm được gì Sở Bắc, chứ đừng nói là bọn họ.
“Cậu, cậu đừng làm loạn, tôi là gia chủ nhà họ Lưu, vừa nãy, vừa nãy còn ăn cơm với người đứng đầu thành phố…”
Lời nói như vậy, nhưng cả người Lưu Tông Tín thì run rẩy không thôi.
Còn Lưu Phong thì lúc này lại cúi đầu, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
“Người đứng đầu thành phố?”
Sở Bắc nhếch miệng, cười như không cười.
“Có cần Sở tôi tìm ông ta ra, xem xem ông ta có thể cứu được ông hay không?”
Một câu nói, đã khiến Lưu Tông Tín váng cả đầu, thoáng chốc đầu óc đã trống rỗng.
Người trẻ tuổi này, ngay cả người đứng đầu thành phố cũng không màng sao?
Chớp mắt, ông ta đột nhiên nhớ đến lời của Chu Minh Hạo trước khi rời đi.
Lúc trước ông ta hoàn toàn không để ý, nhưng bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy rét lạnh trong lòng.
Người trẻ tuổi này, không phải sẽ tiện tay cũng có thể phá hủy được nhà họ Lưu chứ?
“Cậu, cậu muốn thế nào?”
“Núi này chúng tôi không cần nữa, tôi có thể xin lỗi, cậu có điều kiện gì, tôi đều có thể đồng ý!”
Lưu Tông Tín lập tức sợ hãi, giọng điệu cũng bắt đầu nhận sai.
Chỗ dựa lớn nhất của nhà họ Lưu đã không còn, ông ta phải nghĩ đến trường hợp xấu nhất.
Thế nhưng, phản ứng của Sở Bắc nằm ngoài dự liệu của hai bố con họ.
Sở Bắc hoàn toàn không quan tâm đến bọn họ, anh khẽ cúi đầu về phía mười mấy ngôi mộ hoang tàn kia rồi lập tức xoay người lại, chống gậy, từng bước đi xuống núi.
Những nơi anh đi qua, vệ sĩ nhà họ Lưu vội vàng tránh ra nhường đường, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh!
Thanh Vũ mang theo cỏ dại, liếc nhìn hai bố con kia tỏ ý tự giải quyết cho tốt rồi cũng đi theo.
“Chuyện này…”
Mắt thấy hai người đã biến mất khỏi tầm nhìn, hai người Lưu Tông Tín và Lưu Phong há hốc miệng, hoàn toàn ngây người!
Vừa rồi, ông ta đã chuẩn bị tâm lý cá chết lưới rách với Sở Bắc rồi.
Nhưng lại không ngờ, Sở Bắc cứ vậy mà rời đi?
Như vậy là sao?
Tha cho ông ta một mạng?
Hay là xem thường không muốn ra tay với họ?
“Bố, bây giờ nên làm gì?”
Lưu Phong vẫn còn sợ hãi, cẩn thận dò hỏi.
“Làm gì? Sao bố biết làm sao?”
Lưu Tông Tín hừ một tiếng, liếc nhìn Mạc Hải vẫn không nhúc nhích gì kia
“Xem thử đã chết hay chưa, không có chuyện gì thì ném vào bệnh viện đi! Từ nay về sau, người này không còn quan hệ gì với nhà họ Lưu chúng ta cả!”
Vẻ mặt Lưu Tông Tín u ám, mặc kệ Sở Bắc tha cho họ vì nguyên nhân gì.
Chuyện này, vẫn chưa xong đâu!
Nhiệm vụ cấp bách trước mắt, vẫn nên nghe ngóng rõ ràng thân phận Sở Bắc này trước đã.
Nghĩ đến đây, ông ta muốn liên lạc để hỏi Chu Minh Hạo cho rõ.
Nhưng vừa cầm điện thoại thì tiếng chuông đã vang lên trước.
Nhìn thấy là ký thư gọi đến, trong lòng ông ta lại có dự cảm không tốt!
“Tổng giám đốc Lưu, ông đang ở đâu vậy? Công ty xảy ra chuyện lớn rồi!”
Lưu Tông Tín nhíu mày, tâm tình lại càng buồn bực: “Có chuyện gì thì nói mau, hốt ha hốt hoảng còn ra thể thống gì?”
“Tổng giám đốc Lưu, cổ phiếu của chúng ta đột nhiên bị ác ý thao túng, sắp rớt xuống cực hạn rồi, nếu không nghĩ cách thì xảy ra chuyện lớn mất!””
“Cái gì?”
Nghe thấy giọng nói gấp gáp của thư ký bên kia điện thoại, Lưu Tông Tín lập tức mở to mắt.
Hoảng sợ, không tin nổi, vẻ mặt ông ta thoáng chốc trắng nhợt.
“Sao cậu không nói sớm? Nhưng ai lại to gan như vậy, dám gây trở ngại cho ông đây?”
Ai ngờ, giọng nói thư ký bên kia lại càng sợ hãi hơn!
“Là, là tập đoàn Bắc Dã!”
…
Dưới núi, Sở Bắc ngồi ghế sau xe, không nói lời nào như đang có tâm sự!
“Thưa cậu, chúng ta đi đâu?”
Nghe hỏi vậy, Sở Bắc nhìn mặt trời chiếu rọi, khẽ thở dài.
“Đi tập đoàn Lạc thị xem sao, hôm qua đã đồng ý với Tiểu Tuyết rồi, không thể nuốt lời”.
Chiếc xe ôm cua, đi thẳng về trung tâm thành phố.
…
Cùng lúc đó!
Tại khách sạn Tân Hải!
Trước cửa phòng tổng thống lầu ba!
Lạc Tuyết vội vàng đến nhìn cửa phòng trước mặt, đôi mắt ửng đỏ, vẻ mặt do dự chần chừ.
Cô hoàn toàn không rõ ý đồ của Lý Hải Đông.
Nhỡ đâu ông ta thật sự có ý đồ với mình…
Hậu quả thế nào, Lạc Tuyết cũng không dám tưởng tượng!
Siết chặt điện thoại, cô muốn nói chuyện này cho Sở Bắc.
Những nghĩ đến tính tình của Sở Bắc, cuối cùng cô vẫn từ bỏ.
Nếu anh đến đây rồi đánh chủ tịch Lý, vậy mới là rắc rối lớn.
“Nhất định là mình nghĩ nhiều rồi, chủ tịch Lý là nhân vật lớn như vậy, sao có thể nhìn trúng mình chứ?”
Lạc Tuyết tự cười nhạo, vừa định lấy thẻ phòng mở cửa thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
“Cô Lạc, cô đến rồi sao? Mau vào trong!”
Cửa phòng mở ra, gương mặt tươi cười khách khí của Lý Hải Đông đã xuất hiện.
Giọng điệu thậm chí khách khí đến mức có chút khác thường.
“Chào chủ tịch Lý!”
Lạc Tuyết khách sáo chào hỏi, có phần cẩn trọng đi vào cùng Lý Hải Đông.
Cạch!
Lý Hải Đông đóng cửa lại, khiến tim cô khẽ hẫng một nhịp.
Căn phòng rất rộng, rộng đến mức không tưởng nổi.
Trên bàn trà chính giữa, nước trà đã nguội lạnh, rõ ràng Lý Hải Đông đã đến được một lúc rồi.
“Cô Lạc ngồi đi, không cần câu nệ thế đâu!”
Lý Hải Đông khẽ cúi đầu, dọn dẹp gì đó.
Động tác trông rất bình thường, nhưng lại khiến Lạc Tuyết càng thấp thỏm trong lòng.
Chủ tịch Lý lại khách sáo như vậy, rốt cuộc là có ý đồ gì?
“Chủ tịch Lý, ông tìm tôi đến đây, không biết…”
Lạc Tuyết mất tự nhiên ngồi xuống, vì mong có thể yên tâm nên vẫn đánh bạo cẩn thận hỏi một câu.
Lý Hải Đông khẽ cười: “Cô Lạc khách sáo rồi, nghe nói tập đoàn Lạc thị gặp chút khó khăn?”
Tim Lạc Tuyết đập thình thịch!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!