“Cậu chủ Dương đến nhà họ Lạc đó là vinh hạnh của chúng tôi, không thể đón tiếp kịp thời, nên mong cậu chủ Dương thứ lỗi”.
Lạc Vinh Quang vui mừng không thôi, nhanh chóng đi đến trước mặt Dương Xuyên.
Hơi cúi người xuống, giọng điệu lộ ra vẻ cung kính.
Đừng thấy ông ta tuổi lớn mà lầm, ông ta vẫn là người nắm quyền của nhà họ Lạc.
Nhưng người trước mặt này, ngay cả cháu trai của ông ta cũng không phải.
“Đúng thế, nghe nói đến danh tiếng của cậu chủ Dương đã lâu, hôm nay gặp được quả nhiên bất phàm”.
“Anh đợi một lát, tôi đi rót trà cho anh”.
Lạc Mai đã thay đổi vẻ ngoài trước đó, trở thành một tiểu thư khuê các có vẻ ngoan ngoãn nghe lời.
Tự mình đi rót trà, không cần nói cũng biết rõ ý tứ nịnh bợ của ả ta.
Chu Cầm đứng ngoài cửa nuốt nước bọt, ánh mắt phát sáng.
Đây là cậu chủ nhà họ Dương, là người mà bình thường cũng không có tư cách được gặp.
Đây là cơ hội tốt.
“Tiểu Tuyết, con còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau chào cậu chủ Dương đi?”
Chu Cầm đè nén vui mừng của mình, nhỏ giọng thúc giục.
Mặc dù con gái đã có con nhưng Chu Cầm vẫn rất tự tin vào nhan sắc của cô.
Nếu con gái có thể dựa vào Chu Sơn thì chẳng khác gì mộ tổ tiên không hương không khói.
Sau này còn ai dám không nể mặt bà ta?
Nửa đời sau cơm áo no đủ, không còn lo nghĩ nữa.
“Mẹ, Vũ Tâm còn ở đây, mẹ bớt nói vài câu đi”.
Lạc Tuyết liếc nhìn bà ta, bất lực nói.
Cậu chủ Dương là xưng hô rất quen thuộc.
Lạc Tuyết không khỏi nhớ đến cảnh tượng trước đây cô và Sở Bắc vội đến bệnh viện nhưng bị chặn lại.
Hình như cũng là vì cậu chủ Dương này.
Dường như Sở Bắc còn đánh người của hắn ta.
Nghĩ đến đây, Lạc Tuyết vừa yên tâm được một chút lại cảm thấy lo lắng.
Mọi người cũng chỉ có Sở Bắc là không tỏ vẻ gì, chỉ ôm con gái làm lơ mọi thứ thế giới bên ngoài.
“Ông Lạc nói quá rồi, tôi ngồi yên một chỗ không được, cứ để Tiểu Lý dẫn tôi ra ngoài đi loanh quanh”.
“Khá đột ngột nên mong ông cụ đừng để ý”.
Dương Xuyên khẽ cười nói.
Cộng thêm khí chất nho nhã, hình tượng của hắn ta lập tức trở nên tốt đẹp trong lòng Lạc Vinh Quang.
“Cậu Dương cứ đùa, cậu có thể đến, chúng tôi vui còn không kịp kìa”.
Lạc Vinh Quang được quan tâm mà hoảng hốt không thôi, sắc mặt đỏ bừng.
Thấy Lý Nham cũng ngày càng thuận mắt.
Lý Nham bên cạnh ngẩng đầu lên tỏ vẻ đắc ý.
“Ông nội, cháu chỉ vô tình nhắc đến chuyện nhà họ Lạc gặp phải dạo gần đây với cậu chủ Dương, thế là cậu chủ Dương chủ động nói đến nhà họ Lạc xem sao, không chừng có thể giúp được”.
“Tấm lòng này không phải người nào đó chỉ biết gây họa có thể làm được”.
Lý Nham nghiến răng nói nửa câu sau.
Còn về việc người nào đó là ai thì không cần nói cũng biết.
“Thật sao?”
Vừa lúc Lạc Mai bưng trà lên nói, nghe nói thế ả ta như thể phát hiện ra châu lục mới vậy.
“Hóa ra chuyện của nhà họ Lạc là nhờ cậu chủ Dương giúp à, tôi đã nói rồi mà, ngoài cậu chủ Dương còn ai có khả năng này được”.
Lạc Mai cung kính bưng trà lên, còn không quên nịnh bợ.
Lạc Vinh Quang sửng sốt, đến lúc ông ta phản ứng lại thì thái độ càng nhiệt tình.
“Thì ra là thế, tôi còn tưởng…”
“Ơn nghĩa này nặng quá không thể báo đáp nổi, nhà họ Lạc sẽ nhớ mãi ơn nghĩa này, nếu cậu chủ Dương có việc gì cần, cậu cứ dặn dò, nhà họ Lạc tuyệt đối không từ chối”.
Lạc Vinh Quang cực kỳ nghiêm túc.
Nghe Lý Nham nói thế, họ đều nghĩ những chuyện kỳ lạ xảy ra ngày hôm nay của nhà họ Lạc đều do Dương Xuyên làm.
Dù sao ngoài Dương Xuyên thì còn ai có tư cách khiến La Vạn Sơn đích thân đến xin lỗi chứ?
Thế nên mọi chuyện chắc chắn là công lao của Dương Xuyên.
Còn Sở Bắc vẫn là tên mù vô dụng kia...
Nếu lần này không nhờ cậu chủ Dương giúp đỡ thì dù hắn ta không chết cũng sẽ bị lột da.
Đừng thấy hắn ta nói lời dễ nghe mà lầm, thật ra chỉ là dựa hơi Dương Xuyên mà thôi.
Có nhà họ Dương giúp đỡ, nhà họ Lạc phất lên chỉ là vấn đề thời gian.
Trong khi hai ông cháu còn đang nghĩ đến giấc mộng đẹp thì Lý Nham lại sững sờ.
Nhà họ La là chuyện gì?
Lúc nãy cậu chủ Dương vừa đến đã giúp nhà họ Lạc rồi sao?
Có à? Sao mình không biết gì thế này?
Ánh mắt Dương Xuyên hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Nhưng không lâu sau hắn ta đã giấu vẻ mặt đó đi, khóe môi cong lên.
“Chút chuyện nhỏ thôi mà, gia chủ Lạc đừng khách sáo”.
Một câu nói mơ hồ nhưng lại khiến Lạc Vinh Quang và Lạc Mai chắc chắn.
Người bảo nhà họ La đến xin lỗi không ai khác chính là cậu chủ Dương trước mặt.
“Chậc chậc, hóa ra là thế, tôi còn tưởng là tên vô dụng này”.
Chu Cầm cũng gật đầu đồng ý, không quên nói mỉa Sở Bắc.
Lạc Tuyết khẽ lắc đầu, không tỏ vẻ ngạc nhiên vui mừng hay thất vọng.
Nhìn nãy giờ sắc mặt Sở Bắc vẫn không đổi, ánh mắt cô không khỏi hơi phức tạp.
Còn Sở Bắc vẫn im lặng xoa đầu con gái, hoàn toàn không có ý định giải thích.
Ở giữa đại sảnh, Dương Xuyên uống một hớp trà, ánh mắt vô tình nhìn đến Sở Bắc.
“Vị này là Sở Bắc có danh tiếng lừng lẫy ở Tân Hải đây nhỉ? Hôm nay được gặp, quả nhiên là đặc biệt”.
Dương Xuyên đứng lên nhìn Sở Bắc, ánh mắt hiện lên vẻ thích thú.
Danh tiếng lừng lẫy!
Bốn chữ này cũng rất thú vị.
“Cậu chủ Dương, anh cũng tâng bốc anh ta quá rồi, chỉ là một tên mù mà thôi, có giỏi gì chứ”.
Lạc Mai bĩu môi, khinh bỉ hừ một tiếng.
“Đúng thế, cậu chủ Dương, cậu ta là nỗi ô nhục của nhà họ Lạc, phải để cậu cười chê rồi”.
Lạc Quang Vinh nói hùa theo, cũng không có thiện cảm gì với Sở Bắc.
“Tên mù? Thú vị đấy!”
Dương Xuyên nhìn Lạc Mai, sắc mặt tỏ ra nghiền ngẫm.
“Nhưng tôi nhớ năm năm trước, hình như anh ta là chồng chưa cưới của cô nhỉ? Hình như mắt anh ta cũng là cho cô?”
Vừa nghe thế, sắc mặt Lạc Mai lập tức thay đổi.
“Cậu chủ Dương, đây chỉ là hiểu lầm, một tên vô dụng như anh ta sao có thể xứng với tôi?”
Đây là nỗi nhục nhã của Lạc Mai.
Đến bây giờ vẫn không thể thoát khỏi nó.
“Đúng thế, cậu chủ Dương, bây giờ Tiểu Mai là bạn gái của tôi”.
Lý Nham cũng nhanh chóng đứng lên giải thích giúp Lạc Mai.
“Tiểu Mai lấy đi đôi mắt của hắn là vinh hạnh của hắn đấy”.
Hai người một xướng một hùa theo, nói Sở Bắc không ra cái gì cả.
Sắc mặt Lạc Tuyết hơi mất tự nhiên.
Mặc dù đây đều là sự thật nhưng dù sao Sở Bắc cũng là bố của con gái cô.
Còn Chu Cầm mặt mày tái xanh.
Chỉ mười mấy giây ngắn ngủi mà không biết đã trợn mắt với Sở Bắc bao nhiêu lần.
“Chậc chậc, vốn dĩ là chồng chưa cưới của chị, bây giờ thế mà lại thành chồng của em gái, thú vị, thú vị lắm!”
Dương Xuyên vỗ tay, mắt híp thành một đường.
“Nhưng tôi thấy hình như anh ta không phải là vô dụng, nếu vô dụng thì sao lại dám đánh người của tôi?”
Nói đến đây Dương Xuyên dang hai tay ra như có điều suy ngẫm.
“Rốt cuộc là các người nhìn lầm hay tôi sai?”
Chuyện này…