Ngoài miệng thì nói thế nhưng La Vạn Sơn gần như nằm rạp xuống đất, trong ánh mắt lộ ra vẻ cười nhạo.
Mạc Thư Vân, nếu ông bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa.
Ông không cho tôi nói, tôi sẽ không tiết lộ việc Sở Bắc là Thần Tướng Trấn Quốc.
Không phải ông khoác lác rằng không có ai ở Tân Hải có thể phân cao thấp được với mình à?
Thế hôm nay xem xem ông là cái thá gì trước mặt Thần Tướng Trấn Quốc.
Quả nhiên Mạc Thư Vân vừa nghe thế bèn đập bàn đứng dậy.
“Nào có lý này!”
Lạch cạch!
Quân cờ rơi hết xuống đất, Mạc Thư Vân cũng mặc kệ.
Ông ta sầm mặt.
“Nhà họ Lạc cỏn con mà lại có kẻ ngông cuồng như thế ư!”
“Xem ra tôi đã ở ẩn nhiều năm quá nên sắp có người quên mất tên của tôi rồi”.
Ánh mắt Mạc Thư Vân trở nên sắc bén, xoay đầu lại nhìn Vương Càn.
“Anh Vương, thật xin lỗi, tôi có việc phải giải quyết, chỉ sợ không thể ở cùng ông”.
“Không sao! Tôi không làm phiền nữa”.
Vương Càn đứng lên chắp tay chào tạm biệt.
Chỉ là trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy ngờ vực.
Nhà họ Lạc, lại là nhà họ Lạc.
Chẳng lẽ chuyện này có liên quan gì đến họ sao?
Mạc Thư Vân có vẻ đã tức giận đến mụ đầu rồi, ông ta nhìn La Vạn Sơn.
“Đi trước dẫn đường đi, hôm nay tôi phải đích thân đến gặp thằng nhóc kiêu căng đó”.
“Vâng vâng! Mời ông Mạc”.
La Vạn Sơn vội làm động tác mời, trong mắt lóe lên tia oán giận.
Mạc Thư Vân, người thích giữ thể hiện quá mức.
Đến nỗi ông ta chỉ dùng một chút khiêu khích, ông ta đã bị lừa.
“Ông lão, cứ đợi đi, để xem lát nữa ông còn kiêu ngạo thế nào”.
…
Nhà họ La, thời gian cứ dần trôi.
Bầu không khí ngày càng nặng nề.
La Vạn Thủy cứ một lúc lại lau mồ hôi, đã không đợi được nữa rồi.
Những người khác trong gia tộc này càng không chịu nổi nữa, nếu không phải vì quá sợ Sở Bắc thì chân cũng đã không đứng nổi nữa rồi.
Cả đại sảnh chỉ có tiếng ngón tay Sở Bắc gõ vào tay vịn.
Nhưng ngay sau đó âm thanh này cũng bỗng dưng dừng lại.
“Hết thời gian rồi! Tiếc quá”.
Sở Bắc khẽ lắc đầu, không nghe ra được cảm xúc gì.
Ba nghìn sáu trăm người!
Không nhiều cũng không ít!
Nhưng La Vạn Sơn vẫn chưa về.
“Đây, đây…”
Không biết tại sao La Vạn Thủy bỗng có linh cảm không ổn.
Không thể nói rõ nhưng lại khiến người ta lo sợ.
“Cậu Sở, họ La xin cầu kiến”.
Cũng đúng lúc này, giọng La Vạn Sơn vang lên từ ngoài cửa.
Mọi người đều đồng loạt nhìn sang.
Khi nhìn thấy Mạc Thư Vân ở phía sau La Vạn Sơn, ai nấy cũng đều mừng rỡ không thôi.
Tốt quá rồi, gia chủ đã mời được ông Mạc đến.
Cuối cùng nhà họ La cũng được cứu.
Thế nhưng La Vạn Sơn lại không dám ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt vui mừng của mọi người, chỉ nhỏ giọng xin vào gặp.
Thế nhưng, một giây, hai giây, ba giây…
Nửa phút trôi qua, Sở Bắc vẫn không nói gì.
Thanh Vũ ở bên cạnh cũng như thế.
Không động đậy, cũng không nói gì.
Sắc mặt La Vạn Sơn càng trở nên khó coi, tư thế đang cúi người, ông ta càng cúi xuống sâu hơn.
“La Vạn Sơn xin gặp cậu Sở”.
Chỉ là giọng của ông ta đã bắt đầu hơi run lên.
Ông ta đã đến muộn, hậu quả lại rất nghiêm trọng.
Vừa dứt lời, cả sảnh lớn lại rơi vào im lặng.
Mọi người cúi đầu hoàn toàn không dám nhìn Sở Bắc.
La Vạn Sơn cắn răng, ngược lại Mạc Thư Vân lên tiếng.
“Cậu Sở, tôi…”
“Đủ rồi!”
Nhưng vẫn chưa nói hết đã bị Mạc Thư Vân ngắt lời.
Bị Sở Bắc làm lơ hai lần, La Vạn Sơn có thể nhịn nhưng Mạc Thư Vân không thể nhịn nổi, ông ta lập tức nổi giận.
Mạc Thư Vân ông ta tung hoành Tân Hải mấy mươi năm.
Bất kể đến đâu không phải luôn được người ta cung kính đón tiếp sao?
Dù là chủ tịch thành phố khi gặp ông ta cũng gọi một tiếng ông Mạc.
Nhưng chàng trai đối diện thế mà lại xem thường ông ta.
Nếu chuyện này có thể nhịn thì còn gì không thể nhịn được nữa.
“Hừ! Tôi ngược lại muốn xem ai dám kiêu căng, không xem tôi ra gì”.
Mạc Thư Vân tức giận nói, cất bước đi vào trong.
“Đứng lại!”
Cuối cùng Sở Bắc cũng lên tiếng.
Chỉ hai chữ thôi cũng đã khiến Mạc Thư Vân khựng lại.
Ngay cả ông ta cũng không biết tại sao.
Dường như nếu không nghe lời thì sẽ xảy ra một việc rất đáng sợ.
“Cậu là Sở Bắc?”
Vừa vào đến cửa đã bị ra uy, sắc mặt Mạc Thư Vân rất khó coi.
Mắt nhìn chằm chằm vào Sở Bắc, nhưng ông ta quả thật không nhìn thấu được rốt cuộc Sở Bắc có điểm gì khác biệt.
Tên ở rể, bị mù…
Cậu ta có tư cách gì mà khiêu khích mình?
“Ông đến trễ rồi”.
Sở Bắc ngẩng đầu lên, giọng điệu rất bình thản.
Chỉ bốn chữ ngắn ngủi đã khiến nội tâm của La Vạn Sơn rơi xuống đáy cốc.
Mồ hôi lạnh liên tục chảy xuống.
“Đến trễ thì sao?”
Mạc Thư Vân hừ một tiếng, bất mãn nói.
“Sở Bắc phải không? Trước khi nói chuyện, cậu tốt nhất nên nghe ngóng xem tôi là ai đã”.
“Đừng chọc vào người cậu không nên động vào, bằng không rước họa vào thân khi nào chẳng biết đấy”.
Bức tranh chữ ông ta tự tay viết thế mà lại không đe nẹt được một tên vô danh tiểu tốt thế này, Mạc Thư Vân cảm thấy mất mặt dĩ nhiên phải đòi lại thể diện.
“Vậy à?”
Sở Bắc khẽ cười, lộ ra vẻ mặt cảm thấy thú vị.
“Thế còn ông? Ông không sợ chọc vào người mà mình không nên động à?”
“Tôi? Người không nên động vào? Đúng là nực cười!”
Nghe thế Mạc Thư Vân bật cười.
Tiếng cười đầy vẻ kiêu căng và khinh thường.
“Này chàng trai, cậu có biết tôi là ai không?”
“Ở cả Tân Hải này, vẫn chưa có người nào mà tôi không được động vào”.
“Tôi khuyên cậu tốt nhất nên tự bảo vệ mình, đừng phạm sai lầm”.
Mạc Thư Vân chắp hai tay sau lưng, tỏ vẻ kiêu ngạo.
Ông ta nghĩ Sở Bắc chỉ là một tên nhóc kiến thức nông cạn.
Nếu biết được uy danh của ông ta, chắc chắn cậu ta sẽ khiếp sợ đến mức tè ra quần.
Mạc Thư Vân khinh thường, chỉ tiếc là vẻ mặt của Sở Bắc lại khiến ông ta khá bất ngờ.
“Thú vị đấy”.
Sở Bắc khẽ cười, ngón tay vẫn khẽ gõ lên tay vịn.
“Thế ông có biết tôi là ai không?”
“Ha ha ha, chỉ một tên nhóc mà thôi, cần gì phải biết chứ?”
Mạc Thư Vân khinh bỉ bĩu môi, kiêu ngạo cực kỳ.
“Hôm nay, tôi mặc kệ cậu là ai, bây giờ lập tức quỳ xuống xin lỗi, rồi cút khỏi đây ngay”.
“Nếu không ngày này năm sau là ngày giỗ của cậu đấy”.
Mạc Thư Vân hùng hồn nói, từ đầu đến cuối không hề để Sở Bắc vào mắt.
Nhưng khi nói ông ta hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ khi thấy người gặp họa của La Vạn Sơn.