Thấy người Dương Ân bẩn thỉu, Chu Cầm hoảng lên rồi né ngay.
Dương Ân nhào vào không khí rồi ngã xuống đất, người càng bẩn thêm.
“Mẹ…!”
Dương Ân ngẩn ra rồi nhìn về phía Chu Cầm với oẻ oan ức.
Chu Cầm thấy thế thì vẫn đứng yên, chỉ nhìn Dương Ân từ phía xa rồi nghiêm giọng hỏi.
“Tiểu Ân, con lại làm sao đây? Con nhìn mình xem trông có kinh không?”
Nếu Dương Ân không phải con trai Chu Cầm thì bà ta đã đuổi thẳng cổ ra ngoài rồi.
Nhất là hành vi vừa rồi của cậu ta đã doạ Chu Cầm sợ xanh mặt.
Đồ Chu Cầm mặc trên người toàn mới mua, hơn nữa còn là hàng hiệu, nếu bị Dương Ân làm bẩn thì bà ta sẽ đau lòng chết mất.
Nghe thấy thế, Dương Ân càng thêm tủi thân.
Nhớ tới chuyện ban nãy, cậu ta định mách mẹ mình, nhưng vừa mở miệng, cậu ta chợt nhớ ra điều gì đó nên lại thôi.
“Con không sao, tại con không cẩn thận nên bị ngã thôi”.
Ngã?
Chu Cầm ngây người rồi cau mày, sau đó trách móc: “Đi đứng kiểu gì thế? Lớn bằng ấy rồi mà còn bị ngã, chờ đấy, mẹ đi lấy nước cho mà lau rửa”.
Dứt lời, Chu Cầm quay người đi lấy nước.
Chờ Dương Ân rửa ráy xong và thay quần áo mới, Chu Cầm nhìn thấy cậu ta thì lại cau mày.
“Tiểu Ân, sao mặt con lại có dấu tay thế kia, bị ai đánh à?”
Dương Ân hoảng sợ, đương nhiên không dám nói ra sự thật nên đành kiếm đại lý do nào đó để lấp liếm.
Nhưng rõ ràng là Chu Cầm không tin, bà ta vẫn đi theo để hỏi đến cùng.
Bí quá, Dương Ân gào ầm lên.
“Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa được không? Con lớn rồi, con biết tự lo cho mình”.
Chu Cầm thần người ra, sau đó mắt đỏ lên như trực khóc.
“Sao đời tôi lại khổ thế này, ngậm đắng nuốt cay lo cho con mình mà giờ nó lại không nghe lời tôi, thế thì tôi còn sống làm gì nữa?”
Chu Cầm ở bên cạnh thấy thế thì cũng biến sắc mặt.
“Tiểu Ân, cháu cũng lớn rồi, mẹ cháu hỏi vậy chỉ vì lo cho cháu thôi, sao cháu lại nổi nóng với mẹ, thật là!”
Nói rồi, Chu Cầm đi tới cạnh Chu Cầm an ủi vài câu.
“Thôi, dì đừng khóc nữa, ăn cơm thôi, đồ ăn nguội hết cả bây giờ”.
Nghe thấy thế, Chu Cầm mới ngừng khóc.
Bà ta lườm Dương Ân rồi nói: “Thằng ranh, lần sau mà còn ăn nói kiểu ấy với mẹ thì no đòn nghe chưa!”
Dương Ân rụt cổ, không dám nói gì nữa.
Ban nãy, cậu ta cáu với Chu Cầm là vì trong lúc nóng nảy.
Chứ một người có tính ỷ lại như cậu ta thì luôn thích dựa dẫm vào mẹ mình.
Cậu ta biết rõ nếu rời xa vòng tay của Chu Cầm thì sẽ không thể tồn tại ở xã hội vì cái tính cách đó.
Nghĩ vậy, cậu ra vội vàng đi theo Chu Cầm rồi thỏ thẻ: “Mẹ, ban nãy là con sai, con xin lỗi”.
Nghe vậy, Chu Cầm mới dịu đi một chút.
“Được rồi, mẹ cũng không phải người nhỏ nhen, mau đi ăn cơm thôi, con bận rộn cả ngày bên ngoài chắc cũng đói rồi đúng không?”
…
Sau khi rời khỏi nhà, Lạc Tuyết và Sở Bắc lên xe rồi đi tới khách sạn Khải Duyệt.
Khách sạn này cách nhà họ khá xa nên phải mất nửa tiếng lái xe mới đến nơi.
Bây giờ là sáu rưỡi chiều, còn một tiếng nữa mới tới giờ Lạc Tuyết hẹn với Tô Uyển.
Vì thế, cô cũng không vội nên cứ đi thong dong.
Tuy thế, nhưng tầm này đường không đông nên họ cũng không bị tắc đường.
Khoảng bảy gioè là Sở Bắc và Lạc Tuyết đã đến điểm hẹn rồi.
Đây là một khách sạn năm sao nên có rất nhiều xe sang đỗ trong bãi đỗ xe.
Gần như không có chiếc xe nào dưới năm trăm nghìn, hầu hết đều phải từ con số đó trở lên.
Khi Lạc Tuyết lái xe vào bãi đậu xe thì còn nhận được ánh nhìn hâm mộ của bảo vệ.
“Chậc! Lý Minh, nhìn xe kia đi, Bentley đấy, ít cũng phải hai triệu rưỡi, chất chơi nhỉ!”
Một người bảo vệ trung niên nói với cậu thanh niên ở cạnh.
Lý Minh gật đầu rồi ngưỡng mộ nói: “Haizz, không biết đến bao giờ cháu mới mua được chiếc xe như thế nhỉ!”
Nghe thấy thế, bác bảo vệ cười lạnh với vẻ khinh bỉ.
“Như cậu với tôi thì đừng mơ làm gì, chúng ta chỉ có thể nhìn những chiếc xe sang ấy thôi”.
Lý Minh chẹp miệng rồi nói: “Cháu biết mình không mua được, nhưng ai đánh thuế ước mơ đâu”.
Bác bảo vệ còn định nói gì đó, nhưng đã thấy chiếc Bentley đỗ xong.
Ngay sau đó, cửa xe mở ra, Lạc Tuyết bước xuống.
Bác bảo vệ nhìn cô rồi sáng mắt lên.
“Oa, Lý Minh nhìn kìa, cô gái này xinh quá!”
Nghe vậy, Lý Minh nhìn về phía Lạc Tuyết rồi trợn tròn mắt.
“Bác Thôi, lần đầu cháu gặp người đẹp thế này đấy, nhưng khéo lại là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu thôi”.
“Phì!”
Bác bảo vệ phì cười.
“Cậu đúng thật là, không ăn được thì đạp đổ à, biết đâu chồng người ta vừa đẹp vừa giàu thì sao?”
Lý Minh bật cười.
“Có phải hay không thì chờ là biết ngay thôi, bác nhìn đi, có người ngồi ở ghế phụ lái đấy”.
Sau khi Lạc Tuyết xuống xe thì Sở Bắc cũng xuống theo.
Nhìn thấy Sở Bắc, Lý Minh và bác bảo vệ đều sững người.
“Gậy trúc, kính râm, bác Thôi, nếu cháu đoán không nhầm thì người đàn ông này bị mù!”
Lý Minh nuốt nước miếng rồi nói với bác bảo vệ.