"Thật không? Anh có thể mời được ông ấy?"
Mắt Lạc Tuyết lóe lên, giọng nói tràn ngập chờ mong.
"Đương nhiên rồi! Ông Triệu hồi xưa nợ nhà tôi một ân tình, tôi có tự tin có thể nhờ ông ấy giúp một lần. Mà phí khám của ông ấy là 500 nghìn".
Lưu Minh nói rất tự tin, ánh mắt liên tục quan sát phản ứng của Lạc Tuyết.
"Tốt quá!".
Lạc Tuyết mừng quá đỗi, trong lòng cuối cùng cũng le lói một chút hi vọng.
"Lưu Minh, chỉ cần anh có thể nhờ được ông ấy giúp, thì dù có phải đập nồi bán sắt tôi cũng sẽ gom đủ 500 nghìn cho anh".
Song đối diện với ánh mắt mong đợi của cô, Lưu Minh lại cười lắc đầu.
"Tiểu Tuyết, cô vẫn không hiểu ý của tôi".
"Là sao?", Lạc Tuyết cau mày, hơi ngạc nhiên.
Lưu Minh tiến lên một bước, nhìn thẳng cô đầy tình cảm.
"Tiểu Tuyết, bao nhiêu năm rồi mà cô vẫn chưa hiểu tình cảm của tôi ư? Chỉ cần cô đồng ý cắt đứt quan hệ với gã mù kia, sau này ở bên tôi, thì tôi không những sẽ nhờ ông Triệu giúp, mà còn trả hết 500 nghìn kia. Sau này, Tâm Nhi chính là con gái ruột của tôi, tôi chắc chắn sẽ đối xử thật tốt với con bé. Với lại, mẹ con hai người theo tôi dù xét về mặt nào cũng tốt hơn là theo gã mù kia".
Lưu Minh nói một mạch, nói hết những lời trong lòng ra.
"Lưu Minh, anh...".
Lạc Tuyết bất ngờ không có chuẩn bị gì bỗng chốc đồng tử co lại, bất giác lùi về sau mấy bước.
Nhìn anh ta như nhìn một người xa lạ.
Đây... chính là mục đích thực sự của Lưu Minh sao?
Như anh ta nói, đi theo Lưu Minh chắc chắn là tốt hơn theo Sở Bắc cả vạn lần.
Chỉ có điều Lưu Minh hiện tại cứ khiến cô cảm thấy nham hiểm, không đáng tin, không hề có cảm giác an toàn.
"Lưu Minh, về việc này tôi... tôi vẫn phải suy nghĩ thêm".
Lạc Tuyết cúi đầu, đầu óc rối bời.
Hửm?
Lưu Minh cau mày, đôi mắt ánh lên vẻ ác độc.
Bỗng nhiên xòe tay.
"Tiểu Tuyết, nếu cô thực sự muốn từ chối tôi cũng không sao, nhưng xin thứ lỗi tôi không thể giúp về chuyện bệnh của Tâm Nhi nữa".
"Lưu Minh, anh...".
Lạc Tuyết bụm miệng, đôi mắt trợn tròn.
Gương mặt nhỏ nhắn lại lần nữa trắng bệch.
Uy hiếp, đây là uy hiếp trắng trợn.
Lưu Minh muốn mình thỏa hiệp bằng mạng sống của con gái.
Nhìn Lưu Minh lộ ra bộ mặt thật, cả người Lạc Tuyết lạnh băng, thậm chí cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Định từ chối theo bản năng, nhưng con gái phải làm sao đây?
Đây là cơ hội cuối cùng rồi.
Lạc Tuyết đấu tranh tâm lý dữ dội.
Đấu tranh giữa con gái và chính mình.
Cuối cùng Lạc Tuyết bất lực buông lỏng nắm đấm, ánh mắt bình tĩnh lại.
"Được, tôi đồng ý với anh. Chỉ cần con gái tôi khỏi thì tôi sẽ gả cho anh, cắt đứt quan hệ với Sở Bắc".
"Tốt lắm!".
Lưu Minh thoáng cái mừng rơn, ánh mắt nóng rực, chỉ muốn ăn Lạc Tuyết ngay lập tức.
"Chúng ta hứa rồi nhé, cô không được nuốt lời đâu đó. Giờ tôi sẽ đi liên lạc với ông Triệu, cô yên tâm chắc chắn không có vấn đề gì".
Với việc này Lạc Tuyết chỉ gật đầu, xoay người đi vào phòng bệnh như một cái máy.
"Ha ha, Lạc Tuyết, lần này cô thoát khỏi lòng bàn tay của tôi thế nào?".
Lưu Minh cầm điện thoại, trong nụ cười mang theo một chút dữ tợn.
Anh ta đợi ngày này những hai năm rồi.
Còn về việc Triệu Hồi Xuân gì đó nợ nhà anh ta một ân tình, 500 nghìn cũng sẽ trả giúp cô toàn là chuyện vớ vẩn.
Anh ta chỉ là một bác sĩ điều trị cỏn con, còn chẳng có tư cách gặp Triệu Hồi Xuân một lần.
Có điều ông Triệu Hồi Xuân năm nào cũng sẽ đến Tân Hải khám bệnh miễn phí.
Còn chuyên giải quyết bệnh nan y của trẻ nhỏ.
Bệnh phức tạp thế nào cũng không lấy một xu.
Đúng lúc, ông Triệu giờ đang ở Tân Hải.
Lại đúng lúc anh ta có phương thức liên lạc.
Gọi cuộc điện thoại là có thể ôm người đẹp về, đương nhiên là phải làm rồi.
Lưu Minh nóng lòng, tìm một số điện thoại rồi gọi qua.
"Tút, tút... ai đó...".
Điện thoại reo hai tiếng thì được nhấc máy, vang lên giọng nói già nua mà nghiêm nghị.
Lưu Minh nghe thấy thì bỗng chốc giọng nói vô cùng nịnh nọt.
"Chào ông, là ông Triệu phải không? Tôi là Lưu Minh, bác sĩ điều trị của bệnh viện thành phố Tân Hải, lần trước ông đến bệnh viện chúng tôi khám bệnh miễn phí, tôi...".
"Có việc gì thì nói mau, thời gian của tôi rất quý báu".
Đầu bên kia điện thoại, ông Triệu ngay lập tức ngắt lời, dường như thực sự có việc gấp.
Thấy không kéo gần quan hệ được, Lưu Minh chỉ đành vào thẳng vấn đề chính.
"Ông Triệu, là thế này, giờ bệnh viện chúng tôi có một bệnh nhân vô cùng nguy cấp, ông xem...".
Song câu trả lời đầu bên kia lại không hề do dự.
"Để hôm khác đi, giờ tôi có việc gấp. Tút, tút, tút...".
Nói xong thì cúp máy luôn.
Nghe tiếng điện thoại báo bận, Lưu Minh đơ luôn tại chỗ.
Thần y Triệu vẫn luôn nhân từ rộng lượng, được xưng là huyền hồ tế thế (1), vậy mà lại từ chối?
Hơn nữa việc gì còn quan trọng hơn cả một mạng người chứ?
Lưu Minh sốt ruột rồi.
Không phải vì bệnh của Lạc Vũ Tâm mà là sợ miếng ăn đến miệng rồi còn rơi mất.
"Tiểu Tuyết, cô đừng sốt ruột, anh đã liên lạc với bác sĩ, Tâm Nhi sẽ không sao đâu".
Trong phòng bệnh, cảm nhận được sự lo lắng của Lạc Tuyết, Sở Bắc khẽ khàng an ủi một câu.
Với việc này Lạc Tuyết chỉ lắc đầu, không tiếp lời.
Bác sĩ Sở Bắc mời sao có thể so với ông Triệu chứ?
Vì con gái cô đã chấp nhận số phận.
Cũng đúng lúc này Lưu Minh đẩy cửa vào.
Lạc Tuyết không thấy sắc mặt anh ta có gì không đúng, chỉ vội vàng hỏi.
"Lưu Minh, thế nào? Ông triệu đồng ý chưa?".
Trước ánh mắt sốt sắng của cô, lòng Lưu Minh thấy bất lực.
Nếu gật đầu, nhỡ ông Triệu không đến được thì chắc chắn không thể giấu nổi.
Nhưng nếu lắc đầu thì miếng ăn đến miệng sẽ rơi mất.
Sao anh ta cam lòng được chứ?
Kẹt...
Lúc Lưu Minh tiến thoái lưỡng nan, bỗng có người đẩy mở cửa phòng bệnh.
Một ông lão tóc bạc phơ, tầm 60 tuổi bước vào với vẻ mặt vội vã.
"Xin hỏi, đây là phòng bệnh của bé Lạc Vũ Tâm phải không?".
Ông lão lau mồ hôi, có vẻ là chạy cầu thang bộ lên, thở không ra hơi.
Mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng tinh thần lại rất tốt.
Để một nhúm râu dê, nghiêm nghị nhưng không kém phần hiền từ.
"Ông là?".
Lạc Tuyết ngơ ra một lúc, lần đầu tiên cô gặp người trước mặt.
Còn Lưu Minh lại trợn tròn mắt, bất giác kinh ngạc hét thành tiếng.
"Ông... ông Triệu?".
Anh ta thực sự đơ luôn rồi.
Người trước mặt chẳng phải chính là ông Triệu Hồi Xuân mệnh danh là Quốc Y Thánh Thủ sao?
Mới nãy còn nói không rảnh, sao giờ lại xuất hiện ở đây rồi?
"Ông... ông chính là ông Triệu? Xin ông, xin ông cứu con gái tôi".
Còn Lạc Tuyết lại vui mừng khôn xiết, nhìn Triệu Hồi Xuân chằm chặp, chỉ còn thiếu mỗi nước quỳ xuống dập đầu.
Mà lời nói của cô cũng khiến Triệu Hồi Xuân đần ra.
Không phải mấy người mời tôi đến sao? Sao cứ như tôi không mời mà tự tới vậy?
Lúc này, chỉ có Sở Bắc trong lòng hiểu rõ.
Khẽ cúi người với Triệu Hồi Xuân: "Ông Triệu, ông vất vả rồi!".