Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Thần Sở Bắc - Sơn Tiếu

 

             “Giám đốc Ngô, tôi sai rồi, cầu xin ông tha cho một lần, sau này tôi không dám nữa!”  

             Ngô Lương định thần lại, vẻ mặt có chút khó coi.  

             Nhất là khi ông ta nghĩ đến chuyện rất có thể bản thân đã đắc tội với người không nên đắc tội, tâm tình lại càng kém hơn.  

             “Mẹ nó! Đều là do cái đồ phế vật nhà mày, nếu không phải mày, ông đây sao lại ngu như vậy, đắc tội với người không nên đắc tội, nếu ông đây có chuyện gì, mẹ nó mày cũng đừng mong sống yên!”  

             Ngô Lương càng nói càng tức, lại đá một chân lên người Dương Ân.  

             Sau đó, tầm mắt ông ta lại nhìn sang mấy tên bạn lêu lỏng sau lưng Dương Ân, vẻ mặt cười hung tợn.  

             “Nói đi, mấy người muốn chết thế nào?”  

             Mấy đám bạn bè Dương Ân gọi đến, vốn đã rất sợ gặp chuyện, lúc này nghe thấy lời của Ngô Lương, ai trông cũng cười tráng thoáng chốc bị dọa sợ biến sắc, liên tục dập đầu xin tha.  

             Ngô Lương thấy vậy bèn cười lạnh một tiếng.  

             “Mấy cái thứ rác rưởi bọn mày, hại ông đây đắc tội với người không nên đắc tội, bây giờ còn muốn xin tha, đã muộn rồi!”  

             Nghe thấy lời của Ngô Lương, mấy tên thanh niên lập tức tái mặt.  

             Ngay lúc này, ánh mắt thanh niên tóc vàng đột nhiên lóe lên vẻ hung tợn.  

             Chỉ thấy cậu ta vươn tay chỉ về phía Dương Ân, vẻ mặt cay độc nói: “Là nó, mọi chuyện đều là do lỗi của nó! Là nó nói với chúng tôi, chỉ cần đi cùng nó, đến đây thì giống như mà mình vậy”.  

             Nghe thấy lời thanh niên tóc vàng, Dương Ân lập tức ngây người.  

             Cậu ta không ngờ được, bạn bè mới vừa nãy còn bảo vệ mình, xưng anh gọi em, mà bây giờ đột nhiên lại đánh ngược lại, đẩy mọi trách nhiệm lên người mình  

             Định thần lại, ánh mắt Dương Ân lộ ra vẻ tức giận.  

             Chỉ thấy cậu ta nhìn thanh niên tóc vàng chằm chằm rồi nói; “Lý Thủy, cái đồ khốn nạn! Vừa nãy lúc ông đây mời mày ăn cơm, mày còn một câu anh Dương hai câu anh Dương, bây giờ lại quay ngược cắn một miếng, lương tâm mày bị chó tha rồi sao?”  

             “Tao khinh!”  

             Thanh niên tóc vàng nhổ nước miếng xuống đất, vẻ mặt hung tợn nhìn Dương Ân, cười lạnh một tiếng.  

             “Mẹ nó mày còn không ngại sao? Bản thân chẳng có tiền lại cứ ra vẻ rộng lượng, còn bảo ông đây đi theo mày, mày xem bộ dạng mày đi, bây giờ cả chó cũng chẳng bằng, bảo ông đây đi với mày, trừ khi ông đây đui mù mất rồi!”  

             Vẻ mặt Dương Ân đột nhiên trở nên ửng đỏ, hai tay cậu ta run rẩy, chỉ vào thanh niên tóc vàng, tức đến không nói nên lời.  

             Cậy ta chẳng thể nào ngờ được, người lúc đầu còn tôn trọng kính cẩn với mình, bây giờ lại có thái độ như vậy với mình.  

             Ngay lúc cậu ta sắp chửi ầm lên, thì một người đàn ông mập mạp đột nhiên tiến lên, tát một cái vào mặt cậu ta.  

             “Lý Thủy nói không sai! Mẹ nó mày không có tiền lại còn ra vẻ, nếu mà ăn không trả nổi tiền thì mẹ nó đừng có đến mấy nơi như này ăn cơm, bây giờ mày hại mấy anh em thảm rồi, ông đây đánh chết mày!”  

             Nói rồi, thanh niên béo như cảm thấy vẫn không xả được tức, lại đánh một đấm vào ngực Dương Ân.  

             “A!”  

             Một đấm của thanh niên béo cũng không nhẹ, lập tức khiến Dương Ân kêu thảm thiết.  

             Cùng lúc đó, Dương Ân vừa mới từ dưới đất bò dậy lại ngã ngửa lại, bộ dạng trông rất buồn cười.  

             “La Bân, mẹ nó mày lại dám đánh ông đây, ông đây liều mạng với mày!”  

             Dương Ân chật vật bò dậy từ dưới đất, trông như muốn lao về phía thanh niên béo kia.  

             Thế nhưng ngay lúc này, hai thanh niên còn lại vẫn chưa rat ay và thanh niên béo tiến lên trước, đẩy Dương Ân ngã xuống đất, bắt đầu đánh đấm túi bụi.  

             “Mẹ mày, này thì ra vẻ!”  

             “Không có bản lĩnh mà còn ra vẻ giả vờ, đây chính là kết cục của mày!”  

             Ngô Lương ở bên cạnh nhìn thấy vậy, chợt nhíu chặt mày.  

             Mấy tên thanh niên này xuống tay cũng chẳng nhẹ, nhanh chóng đã đánh Dương Ân sưng mặt chảy máu mũi.  

             Hơn nữa trông bộ dạng bọn họ cũng không có ý dừng lại, mà trái lại còn xuống tay càng lúc càng mạnh hơn.  

             Dương Ân kêu la thảm thiết, càng lúc cũng càng kêu to hơn.  

             “Được rồi, dừng hết lại cho tôi!”  

             Thấy Dương Ân thê thảm, Ngô Lương vội lên tiếng ngăn lại.  

             Ông ta cũng có phần lo lắng, nếu bản thân không ngăn lại, có khả năng sẽ ảnh hưởng đến mạng người.  

             Sau lưng ông ta tuy có anh Long làm chỗ dựa, nhưng nếu xảy ra án mạng, thì dù có anh Long cũng không thể bảo vệ được ông ta.  

             Mấy tên thanh niên nghe thấy giọng Ngô Lương, vẻ mặt ngập ngừng dừng lại.  

             “Ông chủ à, chúng tôi đã đánh Dương Ân một trận rồi, bây giờ chúng tôi có thể đi được rồi chứ?”  

             Thanh niên tóc vàng cười xòa nói.  

             “Đi?”  

             Ngô Lương cười lạnh, chỉ vào phòng VIP đầy hỗn loạn, nói: “Náo loạn tiệm của ông đây ra như vậy, bọn mày muốn đi, muốn trốn tránh cũng được quá nhỉ?”  

             Thanh niên tóc vàng nghe vậy, lập tức cười khổ.  

             “Ông chủ à, chúng tôi thật sự không có tiền, ông thả chúng tôi ra đi, lần này đều là do tên khốn nạn Dương Ân này làm, nếu ông muốn đòi tiền thì tìm nó đi!”  

             Thanh niên tóc vàng vừa nói xong, thanh niên béo vội lên tiếng hùa theo.  

             “Đúng vậy đó ông chủ, chuyện này không liên quan đến chúng tôi, đều là do tên khốn Dương Ân này lừa chúng tôi, oan có đầu nợ có chủ, ông nên đi kiếm nó đi”.  

             Ngô Lương cười lạnh, lắc đầu.  

             “Lần sau ông đây mặc kệ lỗi ai, dù sao tụi mày đều phải bỏ tiền, không bỏ tiền ra được thì đừng nghĩ mà đi ra khỏi đây!”  

             Nghe thấy lời của Ngô Lương, sắc mặt nhóm thanh niên tóc vàng lập tức thay đổi.  

             “Ông chủ! Trên người chúng tôi thật sự khôn có nhiều tiền như vậy, dù cộng hết tiền trên người cả đám chúng tôi cũng không đủ một trăm tám mươi nghìn”.  

             Thanh niên tóc vàng khóc lóc cầu xin.  

             Ngô Lương cười lạnh: “Ông đây mặc kệ, bây giờ, lập tức lấy tiền trên người tụi mày đưa cho tôi, nếu không đủ, tụi mày cứ ở đây làm công trừ tiền đi, khi nào trả hết nợ, thì lúc đó tụi mày mới được đi”.  

             Nói xong, ông ta không buồn nhìn vẻ mặt đám thanh niên tóc vàng, lập tức gọi bảy tám bảo vệ quán bar đến.  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!