Dương Ân vừa nghe lập tức cảm thấy không vui.
“Chẳng phải anh nói thế là thừa thãi rồi sao? Ông đây cần thiết phải gạt anh chuyện này sao?”
Nghe Dương Ân nói thế, thanh niên tóc vàng cười khẩy, ngượng ngùng gãi đầu.
“Anh Dương, anh đừng giận, tôi cũng chỉ hỏi bừa thôi, đúng là chuyện anh mua xe khiến tôi thấy ngạc nhiên”.
Nghe thanh niên tóc vàng nói thế, Dương Ân đắc ý cười.
“Đây có là gì, nói thật cho cậu biết xe ông đây mua không rẻ đâu, chỉ cần các cậu lăn lộn với tôi, tôi sẽ đảm bảo cho các cậu ăn no mặc đủ”.
Mọi người lại đồng loạt nịnh nọt Dương Ân khi nghe cậu ta nói thế.
“Anh Dương, các anh em biết anh là người nghĩa khí nhất, các anh em cảm thấy yên tâm”.
“Đúng thế, tôi lăn lộn trong xã hội nhiều năm rồi nhưng chưa từng gặp người nào đối xử rộng lượng với các anh em như anh Dương”.
“Đúng vậy, nhìn cả bàn thức ăn này xem, nói ít cũng phải mấy mươi ngàn, trước khi quen biết anh Dương, tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình có cơ hội ăn cơm ở nơi cao cấp thế này”.
Nghe mọi người nịnh bợ mình như thế, ánh mắt Dương Ân hiện lên vẻ đắc ý.
Cậu ta nhìn thức ăn trên bàn, đắc ý nói: “Các cậu đừng thấy cả bàn đồ ăn này đắt mà lầm, tôi ăn cơm ở đây không tốn một đồng”.
Không tốn tiền?
Mọi người đều tỏ vẻ ngờ vực khi nghe Dương Ân nói thế.
Một thanh niên tóc xanh nhìn Dương Ân, ngờ vực hỏi: “Anh Dương, anh nói thật sao? Có người đến trả tiền cho cũng khó tin quá nhỉ?”
Thanh niên cao gầy cũng không dám tin nói: “Đúng thế, cả bàn thức ăn này không rẻ chút nào, e là không mấy ai có thể trả nổi”.
Nghe hai người này nói, thanh niên tóc vàng lúc đầu nói chuyện cảm thấy không vui.
“Hứ, bọn mày biết cái gì chứ, người giỏi giang như anh Dương thường sẽ không để lộ thân phận thật, nếu anh ấy đã nói thế thì chắc chắn có người đến tính tiền, chúng ta đợi xem là được rồi”.
Nghe thế mọi người đều gật đầu.
Dương Ân càng thêm đắc ý, cậu ta nhìn mọi người ung dung nói: “Các cậu đợi mà xem, người tính tiền sắp đến rồi”.
Mọi người cũng lộ ra vẻ mong đợi khi nghe Dương Ân nói thế.
Nhìn ánh mắt mong đợi của mọi người, Dương Ân càng tỏ ra kiêu ngạo.
Ánh mắt cậu ta nhìn mọi người hiện rõ sự khinh thường.
Lúc này cậu ta đã quên mất thân phận của mình, đã xem mình thành nhân vật chính giỏi giang vô cùng kia.
Mà đám người trước mặt này chỉ có thể là tùy tùng đi theo vỗ tay cho cậu ta.
Đúng lúc này cửa phòng VIP mở ra, một người đi vào.
Người này chính là Sở Bắc đã đồng ý với Lạc Tuyết đến đây tìm Dương Ân.
“Này, anh là ai? Có phải đi nhầm chỗ rồi không?”
Mọi người nhìn Sở Bắc đi vào, ánh mắt đều hiện lên vẻ ngờ vực khó hiểu.
Họ không hề quen với người đàn ông bỗng nhiên bước vào này.
Mặc dù không nhìn thấy nhưng Sở Bắc có thể cảm nhận được khói mù mịt, trên bàn có rất nhiều đồ ăn thừa.
Thậm chí có không ít thức ăn vẫn chưa động vào, nhưng lúc này những thức ăn này đều dính khói thuốc và rượu bia, không thể nào ăn được nữa.
Dương Ân thấy Sở Bắc bước vào, mắt lóe sáng, nhanh chóng vẫy tay.
“Để anh ta vào, anh ta người tính tiền tôi gọi đến”.
Dương Ân vừa nói vừa nhìn Sở Bắc với ánh mắt khinh thường.
“Sở Bắc, anh đến đúng lúc lắm, đến quầy lễ tân tính tiền đi, thanh toán xong anh có thể đi rồi”.
Dương Ân nói với Sở Bắc bằng giọng điệu ra lệnh.
Dường như Sở Bắc làm những việc này là điều đương nhiên vậy.
Đám bạn xấu ở một bên nghe Dương Ân nói thế cũng cảm thấy cực kỳ ngưỡng mộ cậu ta.
Anh Dương quả là anh Dương, ngay cả nói chuyện cũng ngạo mạn như thế.
…
Dương Ân bày ra vẻ mặt đắc ý đợi Sở Bắc đi thanh toán.
Nhưng cậu ta đợi hồi lâu mới nhận ra Sở Bắc chỉ đứng ở đó không hề động đậy.
Thấy thế sắc mặt cậu ta lập tức trở nên u ám.
“Sở Bắc, mẹ kiếp, còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau đi thanh toán đi?”
Thế nhưng đúng lúc này một cảnh tượng khiến cậu ta không ngờ đến xảy ra.
Chỉ thấy Sở Bắc nghe cậu ta nói xong thì khoanh tay lại, khóe môi cong lên nụ cười đầy ẩn ý.
“Tại sao tôi phải làm thế?”
Sở Bắc lạnh nhạt cười hỏi.
Dương Ân sửng sốt, cái tên mù vô dụng này từ bao giờ mà dám cãi lại cậu ta thế?
Sau một chốc sững sờ, cậu ta sầm mặt nói.
“Mẹ nó, Sở Bắc, đừng có mà rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Tôi khuyên anh tốt nhất nên làm theo những gì tôi nói, nếu không ông đây sẽ cho anh đẹp mặt”.
Nghe Dương Ân nói thế, Sở Bắc khẽ cười.
“Tôi lại muốn nghe xem mấy người khiến tôi đẹp mặt thế nào?”
Dương Ân cười mỉa nói: “Nếu anh không làm thế, tôi sẽ nói với dì và dượng để họ đuổi cái tên vô dụng bám váy vợ là anh ra ngoài”.
Cậu ta nghĩ Sở Bắc là một kẻ mù, nếu bị đuổi ra khỏi nhà chắc chắn sẽ rất khó để sinh tồn.
Đến lúc đó chắc chắn Sở Bắc sẽ khóc lóc cầu xin cậu ta.
Nhưng cậu ta không ngờ Sở Bắc căn bản không cần người khác bảo vệ.
Sở Bắc không do dự chút nào, xoay người định đi trong ánh mắt chần chờ và sửng sốt của cậu ta.
Thấy thế sắc mặt Dương Ân càng trở nên khó coi.
Cùng lúc đó đám bạn xấu phía sau cậu ta bắt đầu xúi giục.
“Anh Dương, anh không nhầm chứ? Tên này trông cũng oách đấy, anh ta cũng không có ý định thanh toán đâu”.
“Đúng đó anh Dương, anh không nhận lầm người đó chứ?”
“Anh Dương, tôi nói này cả bàn thức ăn này không có mấy ai có thể mời nổi, chắc anh ta không có tiền nên mới như thế”.
Nghe đám bạn xấu nói vậy, sắc mặt Dương Ân lúc xanh lúc trắng.
Sở Bắc không chịu phối hợp khiến cậu ta cảm thấy rất mất mặt.
“Đứng lại”.