“Chuyện này là sao?”
Chu Lệ nhìn người đàn ông cao lớn hùng hổ ấy và đứa con trai đang run lẩy bẩy của mình mà không hiểu gì.
Song, bà ta có một dự cảm không lành.
Chu Cầm và Lạc Tuyết đưa mắt nhìn nhau rồi đều tỏ vẻ bất bình.
Chuyện này thì cần gì phải hỏi nữa.
Rõ ràng vừa nãy, Dương Ân đã gây sự ở bên ngoài rồi.
Lúc này, cậu ta không dám hé răng nói nửa lời, chỉ biết trốn sau lưng Chu Lệ.
Trông cậu ta hệt như con đà điểu không thể ngẩng đầu lên được.
“Anh gì ơi, tôi biết lỗi rồi, xin các anh tha cho tôi, tôi thật sự không cố ý đâu”.
Trông thấy có nhiều người như vậy, Dương Ân ấp úng mãi mới nói xong một câu.
Mặt cậu ta tái mét như miếng gan lợn.
“Hừ, mày trêu bạn gái của đại ca tao xong rồi nói một câu như thế là hết à? Nghĩ hay quá nhỉ!”
Một tên đàn em đứng sau lưng anh Lục hừ lạnh một tiếng rồi nói.
“Đúng đấy, dám trêu nghẹo bạn gái của tao ngay ở địa bàn của tao. Hôm nay mà không xin một cánh tay của mày thì tao biết giấu mặt mũi đi đâu hả?”
Anh Lục trợn trừng mắt, quyết không bỏ qua chuyện này.
Nghe thấy thế, Dương Ân sợ hết hồn hết vía.
Cậu ta run lẩy bẩy, trông khác hẳn lúc trước.
Chu Lệ cũng sợ tái mặt.
Lạc Tuyết và Chu Cầm thì càng thêm bực mình.
Cô đã bảo Dương Ân đừng uống rượu mà cậu ta không nghe, giờ thì hay rồi, gây ra bao chuyện phiền phức chưa?
Anh Lục này vừa nhìn đã biết không dễ đối phó, họ phải làm sao đây?
Song, Sở Bắc vẫn có thái độ điềm nhiên.
Chỉ cần đừng ai động vào Lạc Tuyết và con gái họ thì dù Dương Ân này có bị đánh chết thì anh cũng mặc.
“Các người, ai cho các người cái thói ấy hả?”
Chu Lệ nghe thấy thế thì sợ mất mật, nhưng vẫn trợn mắt lên hỏi.
“Hừ, cần gì ai cho? Thế ai cho con bà uống rượu xong đi sàm sỡ bạn gái của anh tôi?”
Tên đàn em đứng sau anh Lục lại lên tiếng.
“Bà già kia, bà bớt lo chuyện bao đồng đi, không thì bọn này không chỉ chặt một cánh tay của con bà thôi đâu”.
Tên đó nói tiếp không chút khách sáo.
Nghe thấy thế, Chu Lệ lập tức tái mét mặt.
Dù bà ta đang thấy rất khiếp đảm, nhưng vì bảo vệ con trai mình nên vẫn cố cãi lý.
“Con tôi chỉ chạm vào tay cô ta thôi mà, gì mà các người làm lớn chuyện lên thế? Con tôi có làm gì quá đáng đâu mà các người đòi chặt tay chặt chân nó?”
Nhưng bà ta vừa nói dứt câu một cái thì…
Chát!
Một tiếng bạt tai vang lên, mặt Chu Lệ đã hằn vệt năm đầu ngón tay đỏ chót.
Bà ta bị tát đến nỗi lăn xuống đất, suýt nữa mất cả phương hướng.
“Mày… mày dám đánh tao? Tao sẽ kiện mày ra toà!”
Chu Lệ vừa hoàn hồn lại một cái là gào lên ngay.
Bà ta lườm tên đàn em đứng sau lưng anh Lục như muốn ăn thịt gã.
“Hơ, tôi chỉ tát bà có một cái, đã chết đâu mà làm quá lên thế?”
Tên đó mỉm cười khoanh tay với vẻ thờ ơ.
“Còn thích đi kiện thì tuỳ, có biết số của toà án không, lên đây tôi cho này!”
“Mày…”
Chu Lệ tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể phản bác lại.
Vì tên đó đã dùng lời nói ban nãy của bà ta để cãi lại bà ta.
Đúng là gậy ông đâp lưng ông!
Thấy thế, Lạc Tuyết và Chu Cầm không tỏ thái độ gì, nhưng vẫn không khỏi cảm thán một câu.
Quả nhiên, người xấu sẽ bị kẻ xấu hơn trừng trị!
“Bà mau cút ngay, không thì tôi xử bà luôn một thể đấy!”
Anh Lục đã mất hết kiên nhẫn, vừa nói vừa giáng thêm một cái tát nữa lên mặt Chu Lệ.
Chát!
Mặt bà ta lại hằn thêm một dấu tay nữa.
Cái tát này còn mạnh hơn của tên lúc trước.
Nó làm Chu Lệ ngã sấp ngã ngửa luôn.
“Thằng kia, mày trêu bạn gái tao xong định chuồn à? Hôm nay, tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ”.
Anh Lục vừa nói dứt câu, đám đàn em đã xông lên rồi tóm cổ Dương Ân đang run rẩy lôi ra.
“Giờ mày tự chọn đi, tay trái hay tay phải?”
Tên đàn em đè Dương Ân xuống bàn, sau đó lôi một con dao ra dí vào mặt cậu ta.
Lúc này, mặt Dương Ân tái nhợt, thậm chí cậu ta còn suýt tè ra quần.
“Anh ơi, tôi thật sự không cố ý mà, tôi xin lỗi anh, tôi dập đầu lạy anh, xin anh tha cho tôi lần này”.
Dương Ân đang vô cùng hoảng loạn, gần như bật khóc van nài.
Chân anh ra còn run bần bật.
“Sở Bắc, hay… anh giúp cậu ấy đi…”
Thấy anh Lục định làm thật, Lạc Tuyết nhất thời thấy thương xót Dương Ân.
Dù đúng là cậu em này của cô rất đáng ghét, nhưng dẫu sao họ cũng là chị em họ, nếu cậu ta gặp chuyện gì ở đây thì cô cũng khó ăn nói.
Dù Chu Cầm không nói gì, song cũng đang rất căng thẳng.
Nhưng Sở Bắc không tỏ thái độ gì.
Anh chỉ lặng lẽ đứng yên tại chỗ.
“Thằng kia, mày trêu chị dâu tao rồi chỉ nói thế là xong à? Vớ vẩn!”
Tên đàn em đó phỉ nhổ rồi cất giọng coi thường.
Anh Lục khịt mũi rồi ngồi lên bàn, khi nhìn thấy đồ ăn thức uống trên bàn thì hắn chợt có vẻ mặt khang khác.
“Kinh rồi, gọi cả Rémy Martin cơ à? Không ngờ thằng nhà quê này lại giàu thế đấy!”
“Được rồi, không chặt tay nữa cũng được, tao cho mày hai sự lựa chọn”.
“Một là bồi thường tổn thất tinh thần cho bạn gái tao, không nhiều đâu, năm trăm nghìn thôi là được”.
Thấy anh Lục giơ năm ngón tay lên, tia hi vọng mong manh của Dương Ân lập tức tan biến.
Đến Chu Lệ cũng tái mặt theo.
Đừng nói là năm trăm nghìn, đến năm mươi nghìn, họ còn không có nữa kìa, giờ lấy gì mà đền cho người ta đây?
“Anh ơi, còn cách thứ hai là gì ạ?”
Dương Ân dè dặt hỏi.
Anh Lục thản nhiên nhìn cậu ta với vẻ đầy hàm ý.
“Cách kia thì rất đơn giản, không cần đền tiền đâu”.
Dương Ân ngẩn ra, còn anh Lục thì nói tiếp: “Nếu ngay bây giờ, mày có thể tìm một em ngon hơn bạn gái tao, để tao thay đổi khẩu vị thì tao sẽ tha cho mày”.
Cái gì?
Nghe thấy thế, không chỉ Dương Ân, mà những người cũng nghệt mặt ra.
Điều kiện quái quỷ gì vậy?
“Anh Lục, anh không đùa đấy chứ?”
Dương Ân thần người ra, vẻ mặt tang thương như nhà có người mất.
Cậu ta có quen biết ai ở đây đâu, dù có mấy người bạn học cùng cấp ba, nhưng biết đi đâu tìm hàng cực phẩm cho anh Lục này bây giờ?
“Mày thấy tao giống nói đùa không?”
Anh Lục thản nhiên nhìn Dương Ân: “Tao cho mày năm phút, chọn tiền hay người đẹp thì tuỳ, nếu không tao sẽ lại chặt tay mày”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!