“Này, cậu điếc đấy à? Không nghe thấy tôi nói gì hay sao?”
Thấy Sở Bắc không đáp lời, Chu Lệ lập tức nổi nóng.
Bà ta trợn mắt, như có mối thù sâu đậm với Sở Bắc lắm.
“Nếu con trai tôi mà có chuyện gì thì cậu có chịu trách nhiệm được không hả?”
Bà ta nói xong, một lát sau, Sở Bắc mới ngẩng đầu lên.
“Đó có phải con trai tôi đâu mà tôi phải lo?”
Sở Bắc khoanh tay trước mặt với vẻ điềm nhiên.
“Cậu! Cậu ăn nói với người lớn thế đấy hả?”
Nghe thấy vậy, Chu Lệ lập tức bùng nổ như một thùng thuốc súng.
“Cái loại ăn bám như cậu được tôi cho ngồi chung bàn là nể mặt cậu lắm rồi đấy biết không? Đừng có mà không biết điều!”
“Chị, chị xem lại con rể mình đi nhé, không biết trên dưới gì cả! Nếu ở chỗ em thì nó phải dập đầu xin lỗi rồi đấy”.
Sở Bắc vẫn không nói gì, còn Chu Lệ càng nói càng hăng và quá đáng.
Dù Chu Cầm luôn có thành kiến với Sở Bắc, nhưng bây giờ cũng thấy em gái mình quá quắt.
“Dì ơi, để cháu bảo cháu anh ấy đi, dì đừng nói nữa ạ”.
Lạc Tuyết không nghe nổi nữa nên bèn nói đỡ cho Sở Bắc.
Nhưng Chu Lệ nào có chịu thôi.
“Tiểu Tuyết, cháu nói thế là sao hả? Chúng ta mới là máu mủ ruột già, còn nó chỉ là người ngoài thôi, sao cháu lại thiên vị thế?”
“Dì nói cho cháu biết, loại người như thằng này thì cháu đừng có chiều quá, phải răn đe nhiều vào, thiếu đòn một cái là nó vểnh mặt lên tận trời đấy…”
Chu Lệ cất giọng cay độc, vừa nói một cái là không ngừng nghỉ.
Lạc Tuyết chỉ thấy chán nản, nếu Chu Lệ không phải dì của cô thì chắc cô cũng giở mặt luôn rồi.
“Tiểu Tuyết, dì chẳng hiểu sao cháu lại lấy cái thằng này. Nếu là dì nhớ, thì dì đã đá nó lâu rồi! Hay cháu nghe dì, bỏ quách nó đi, với điều kiện của cháu thì kiếm chồng mới không khó đâu…”
Chu Lệ vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt.
Vừa nói dứt câu, bà ta chợt rùng mình, chỉ thấy nhiệt độ trong phòng như đã giảm xuống rất sâu.
Bà ta vừa mướt mồ hôi trên trán, mà giờ đã khô cong rồi.
Chu Lệ vừa ngẩng lên thì thấy Sở Bắc đang nhìn thẳng vào mình.
Dưới cặp kính râm ấy, hình như là vực sâu thăm thẳm.
Thấy thế, bà ta cảm giác da đầu mình như tê dại.
“Bà nói xong chưa?”
Sở Bắc cất giọng bình tĩnh.
Lạc Tuyết và Chu Cầm nghe thì không thấy gì.
Nhưng Chu Lệ lại thấy như âm thanh vọng từ địa ngục tới.
Lúc này, hình như Sở Bắc đã trở thành một người khác.
Anh không còn là tên vô dụng bám váy vợ nữa, mà là sứ giả địa ngục đáng sợ.
Chỉ với một ánh mắt đó, cũng đủ khiến bà ta khiếp đảm.
“Cậu, cậu định làm gì…”
Chu Lệ bước lùi lại, giọng điệu cũng đã khác hẳn.
Vì ánh mắt của Sở Bắc quá đáng sợ.
Hả?
Sự thay đổi này khiến Lạc Tuyết và Chu Cầm thấy khó hiểu.
Có chuyện gì vậy? Sao Chu Lệ lại thay tâm đổi tính thế?
Sở Bắc vẫn tỉnh bơ không nói gì, tuy thế, nhưng khí thế của anh vẫn khiến Chu Lệ cảm thấy khó thở.
Lúc này, trong mắt Chu Lệ có vẻ hoảng loạn.
Khi bà ta không biết vấn đề nằm ở đâu thì cửa phòng bao đã bị người ta đẩy mở.
Bọn họ ngẩng lên thì thấy Dương Ân lảo đảo chạy vào.
Cậu ta cúi ngằm mặt, mặt thì tái nhợt như thể gặp phải chuyện gì đáng sợ lắm.
“Con trai, sao giờ con mới quay lại, gã họ Sở này bắt nạt mẹ! Ơ, con sao đấy?”
Chu Lệ gọi nhưng Dương Ân không trả lời.
Khi cậu ta ngẩng đầu lên thì Chu Lệ giật nảy mình.
Mặt Dương Ân trắng bệch, mặt thì có vết bầm, bước đi thì lảo đảo.
Trông rõ ràng là bị ai đó đánh.
Đến Chu Cầm và Lạc Tuyết cũng ngẩn ra khi thấy vậy.
Dương Ân đi ra ngoài cả một lúc lâu, khi về thì bầm tím mặt mày.
Không phải có chuyện gì rồi chứ?
“Không, không sao, con bị ngã ấy mà!”
Dương Ân lí nhí giải thích một câu, song vẫn không dám ngẩng mặt lên.
“Con trai, ngã đâu ra, rõ ràng là bị người ta đánh đấy chứ!”
Chu Lệ nhìn ra ngay, bà ta tức đến mức giơ tay chống nạnh như một người đàn bà chanh chua.
“Con trai, nói cho mẹ biết đứa nào đánh con, mẹ sẽ xử lý nó cho con!”
Đây là con trai bảo bối của bà ta, ai dám động tới, Chu Lệ quyết sống mái với kẻ đó.
“Mẹ, con đã bảo là không sao rồi, nếu ăn xong rồi thì mình về đi”.
Dương Ân tức đến mức giậm chân rồi nhìn nháo nhác xung quanh.
Dáng vẻ chột dạ này, Lạc Tuyết và Chu Cầm liếc cái là nhìn ra ngay.
“Dì ơi, nếu em ấy đã nói vậy thì mình về đi”.
“Ừm, dì nó, có gì thì về nhà rồi nói”.
Lạc Tuyết chỉ muốn tránh thật xa hai mẹ con nhà này, Chu Cầm cũng phụ hoạ theo.
Nhưng Chu Lệ nào có chịu để yên như vậy?
“Không được, nó không phải con của chị nên chị chẳng không xót”.
Chu Lệ tức tối quát ầm lên rồi lại chĩa mũi dùi vào Sở Bắc.
“Tất cả là tại mày, tao bảo mày đi tìm nó thì mày không chịu. Giờ con tao gặp chuyện rồi, mày hài lòng chưa?”
“Con tao mà có làm sao thì bà liều mạng với mày!”
Chu Lệ cứ thế không phân rõ trắng đen rồi đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Sở Bắc.
Dù Lạc Tuyết có hiền đến mấy thì cũng không thể nhịn được nữa.
Chu Cầm quay đi, quyết định không can dự.
Chỉ có Sở Bắc là vẫn bình thản.
“Bà muốn làm gì thì làm, miễn sao đừng hối hận là được!”
“Họ Sở kia, mày nói thế là có ý gì?”
Chu Lệ trợn mắt lên chất vấn, Sở Bắc khịt mũi rồi mỉm cười khoanh tay.
“Không có ý gì cả, người bà muốn tìm đến rồi đấy!”
Hả?
Chu Lệ nghệt mặt ra, chưa kịp phản ứng lại thì…
Bụp!
Cửa phòng bao chợt bị đạp mở.
Tất cả mọi người đều giật bắn mình.
Họ ngoảnh lại thì thấy bốn, năm người đàn ông đô con đứng ở cửa.
Họ quét mắt nhìn một lượt trong phòng bao.
“Anh Lục, ban nãy rõ ràng em nhìn thấy nó chạy vào đây mà!”
Tên đầu sỏ là một người đàn ông cao lớn khoảng ba mươi tuổi.
Vẻ mặt bặm trợn của hắn trông rất đáng sợ.
Có một người thanh niên gầy gò đứng cạnh hắn đang cất giọng với vẻ tức giận.
Cảnh tượng này khiến mọi người ở trong phòng được một phen hết hồn.
Đương nhiên, có hai người là ngoại lệ.
Sở Bắc gần như không quan tâm, anh vẫn trấn tĩnh như thường, không hề mảy may lo sợ.
Còn một người khác chính là Dương Ân!
Lúc người đàn ông cao lớn kia xuất hiện, cậu ta rụt cổ lại như con chuột nhìn thấy mèo.
Cậu ta vội vàng nấp sau lưng Chu Lệ rồi run lẩy bẩy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!