“Cậu, rốt cuộc cậu là ai?”
Dương Tinh nhìn Sở Bắc chằm chằm, vẻ mặt hoàn toàn thay đổi!
Giọng điệu nói chuyện thậm chí còn có chút e sợ.
“Một phút đồng hồ, đừng có thử thách lòng kiên nhẫn của tôi!”
Sở Bắc không đáp, mà chỉ nhìn đồng hồ!
Ngón tay khẽ gõ trên gậy gỗ, như đang đếm thời gian vậy!
Xung quanh thoáng chốc rơi vào tĩnh lặng!
Lạc Tuyết hơi ngây người, không biết lời của Sở Bắc nói rốt cuộc là sao.
Lại có thể dễ dàng như vậy, khiến người phụ nữ ngạo mạn trước mặt cũng giật mình!
Còn Dương Tinh nhìn Sở Bắc chằm chằm, sắc mặt đã trở nên tái hơn.
Hoàn toàn không còn bộ dạng hống hách lúc nãy nữa.
Ngay cả mấy nhân viên kia của bà ta, tuy không nói gì nhưng trong lòng rất hả hê!
Lão yêu bà này lúc nào cũng ngang ngược không nói lý, bình thường cũng phải chịu đựng bà ta không ít!
Cuối cùng hôm nay cũng có người có thể khống chế được bà ta!
Đúng là đáng đời!
Cộp cộp cộp!
Ngón tay của Sở Bắc, không hơn không kém mà gõ vừa đúng sáu mươi cái!
Mắt thấy Dương Tinh vẫn không có ý định xin lỗi, bất giác khẽ lắc đầu.
“Nếu đã vậy thì tôi cũng không muốn làm khó nữa!”
“Báo cho người nhà bà đi, mười phút sau đến dọn xác!”
Giọng điệu Sở Bắc lạnh nhạt, nhưng lại rất kiêu ngạo.
Phù phù!
Dương Tinh vừa nghe thì toàn thân đã run lẩy bẩy, theo bản năng quỳ xuống!
Bà ta có trực giác nếu còn không xin lỗi, e là sẽ xảy ra chuyện rất đáng sợ!
“Xin, xin lỗi…”
Dương Tinh cúi đầu, tuy xin lỗi nhưng âm lượng lại nhỏ đến mức cả bản thân cũng chẳng nghe thấy rõ.
“Chưa ăn gì sao? Vừa nãy tôi thấy bà mắng người ta giọng to lắm mà!”
Sở Bắc quay đầu, giọng điệu thoáng chốc đã lạnh hơn!
“Xin lỗi, tôi không nên mắng cậu, tôi xin lỗi cậu!”
“Như vậy được rồi chứ?”
Dương Tinh nâng cao giọng, nói xong thì ngẩng đầu mong mỏi nhìn Sở Bắc!
Mặc dù không biết thân phận cụ thể của Sở Bắc, nhưng bây giờ, bà ta chỉ muốn mau chóng rời khỏi cái nơi rách nát này!
Sở Bắc không trả lời, mà nhìn sang Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết sao không hiểu ý của Sở Bắc? Chỉ có thể thở dài!
“Được rồi, tôi tha thứ cho bà rồi, bà đi đi!”
Thấy vậy, Dương Tinh lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là, Sở Bắc không nói gì, bà ta vẫn không dám đứng lên.
“Cút đi! Trong vòng một tiếng, toàn bộ đồ đạc phải được dọn sạch sẽ!”
Nghe thấy vậy, Dương Tinh mặt mũi trắng nhợt cắn răng cắn lợi.
Lúc này mới đứng lên, một câu cũng không dám nói, vội vàng sai bảo nhân viên dọn dẹp!
Chẳng mấy chốc, chỉ mất một tiếng đồng hồ, mặt tiền đầy ắp đồ đạc thoáng chốc đã trống trơn!
Nhìn không gian rộng lớn trước mặt, Lạc Tuyết bất giác há hốc miệng, không khỏi kinh ngạc!
“Sở Bắc, mặt tiền rộng như vậy, một năm phải mất bao nhiêu tiền thuê?”
Không thể không nói, nơi này dù là số lượng người hay vị trí thì đều rất tốt!
Nhưng chỉ nghĩ thôi cũng biết, một năm mấy trăm nghìn, chắc chắn không thuê nổi.
Về chuyện này, Sở Bắc lại cười lắc đầu!
Lạc Tuyết đang rất kinh ngạc thì lại nghe Sở Bắc nói: “Không cần, đã mua lại rồi, sau này nơi này chính là địa bàn của riêng em!”
“Mua lại rồi?”
Lạc Tuyết há hốc miệng, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Mặt tiền rộng như vậy, muốn mua lại, không có mấy triệu chắc chắn cũng không mua được đúng chứ?
Sở Bắc lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Lạc Tuyết nghi hoặc trong lòng, nhưng mắt thấy Sở Bắc không có ý giải thích thì cũng không hỏi nhiều!
“Nơi này là của em rồi, lên kế hoạch đi, sau này muốn làm gì cũng được!”
Sở Bắc khẽ cười!
Cậu đã từng hứa, sẽ cho Lạc Tuyết mọi thứ bà muốn!
Cửa hàng này, chỉ là khởi đầu mà thôi!
Lạc Tuyết chợt cảm thấy ngọt ngào trong lòng!
Lúc trước, cô làm việc thừa chết thiếu sống ở tập đoàn Lạc thị, bây giờ, lại rơi vào kết cục này!
Sau này, cô sẽ chỉ sống vì bản thân và người nhà thôi!
Đang muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy Sở Bắc đeo kính, chống gậy!
Lạc Tuyết hít sâu một hơi, nói: “Sờ Bắc, hay là chúng ta đến bệnh viện khám xe, mắt của anh…”
Tuy trước giờ không nói, nhưng mắt của Sở Bắc, vẫn luôn là tâm bệnh của cô!
Mặc dù cảm thấy không đáng cho Sở Bắc, nhưng giác mạc lại quyên cho loại người như Lạc Mai!
Nhưng nếu có thể chữa được mắt của Sở Bắc, thì dù có bỏ ra cái giá cỡ nào, bà cũng nguyện ý!
Thế nhưng, Sở Bắc chỉ cười, khẽ lắc đầu!
“Yên tâm, một tháng sau, Lạc Mai sẽ trả lại giác mạc cho anh!”
A?
Lạc Mai ngơ ngác.
Tính cách của Lạc Mai, cô hiểu rất rõ, sao ả ta có thể trả lại cho Sở Bắc chứ?
Thực sự cô không hiểu, Sở Bắc nói vậy là có ý gì!
“Yên tâm!”
Sở Bắc cười vỗ vai cô: “Đối với anh mà nói, mù hay không cũng không khác gì nhau!”
“Được thôi!”
Lạc Tuyết gật đầu, trong lòng không tránh khỏi kỳ lạ!
Hình như cũng giống như lời Sở Bắc, mắt nhìn không thấy, cũng không ảnh hưởng gì đến anh!
Chuyện này vẫn rất kỳ lạ!
Lạc Tuyết không hỏi thêm, cô là người tâm tư tinh tế!
Sở Bắc không nói, chắc hẳn có nỗi lòng riêng của mình!
Lạc Tuyết cũng là người không chịu ngồi yên, nếu nơi này đã là của mình thì đương nhiên phải dọn dẹp cho sạch!
Sở Bắc cũng không nhàn rỗi, giúp đỡ một tay.
Bận rộn hai ba tiếng đồng hồ, bên trong cửa hàng đã được dọn sạch sẽ!
“Tôi nghĩ rồi, hay là mở cửa hàng đồ chơi đi!”
“Tâm Vũ thích đồ chơi, có thể để con bé chơi thoải mái!”
“Hơn nữa quanh đây cũng có không ít khu nhà ở, đối diện còn có trường mẫu giáo, chuyện kinh doanh sẽ không tệ đâu!”
“Tôi cũng không muốn có thể kiếm nhiều tiền, chỉ cần có thể đủ ăn đủ mặc là được rồi, anh cảm thấy thế nào?”
Nghe thấy Lạc Tuyết hỏi ý kiến mình, Sở Bắc cười gật đầu.
“Em nói là được! Chỉ cần em muốn làm, anh sẽ không phản đối!”
Lạc Tuyết ừ một tiếng, trong lòng cảm thấy ấm áp!
Mặc dù lúc trước không có cảm giác gì với Sở Bắc.
Nhưng qua những ngày sống chung với nhau, cô mới phát hiện, Sở Bắc không hề đáng ghét như mình tưởng tượng!
Lại càng không phải tên mù hay đồ bỏ đi trong mắt người khác!
Huống hồ, con gái hai người cũng đã lớn như vậy!
Cứ vậy sống cả đời, hình như cũng là lựa chọn không tệ!
Nghĩ đến đây, Lạc Tuyết chợt đỏ mặt.
Có lẽ, quyết định cứu anh lúc đầu cũng không hoàn toàn là sao?
Bầu không khí bất giác có chút mập mờ!
Nhưng sau đó, điện thoại trong túi cô vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh.
Nhìn thấy là mẹ Chu Cầm gọi đến, cô vội nhấn nghe!
Cũng không biết Chu Cầm bên kia nói gì, Lạc Tuyết cúp điện thoại có chút bất đắc dĩ khẽ cười!
“Sao vậy?”
Lạc Tuyết đành chịu cười: “Mẹ tôi quay về rồi, về với mẹ còn có dì với anh họ nữa!”
Sở Bắc gật đầu: “Chẳng phải là chuyện tốt sao?”
“Thôi vậy, do anh không biết, bọn họ…”
Lạc Tuyết như nghĩ đến gì đó, có chút tức giận bất bình!
Những lời còn chưa nói hết thì chỉ thở dài một tiếng!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!