Tại nhà họ Lưu!
Bầu không khí cũng không khác gì với tập đoàn Lý thị!
“Tổng giám đốc Lưu, cổ phiếu đã ổn định hoàn toàn, công ty đã quay về quỹ đạo rồi!”
Nghe thấy lời trưởng phòng tài vụ, Lưu Tông Tín và Lưu Phong mới thở phào nhẹ nhõm!
Lưu Tông Tín ngẫm nghĩ, đột nhiên nhìn sang trưởng phòng tài vụ.
“Đi kiểm xem công ty còn bao nhiêu vốn lưu động, sẵn tiện đến ngân hàng xem xem, có thể vay được bao nhiêu thì vay bấy nhiêu, trước lúc đại hội đấu thầu, nhất định phải gom đủ năm tỷ!”
Cái gì?
Vừa nói ra, Lưu Phong và trưởng phòng tài vụ đều sửng sốt.
“Tổng giám đốc Lưu, công ty vừa mới ổn định, nhỡ đâu tài chính bị đứt đoạn, hậu quả không thể tưởng tượng nổi đâu!”
“Đúng vậy đó bố! Có cậu Sở rồi thì đại hội đấu thầu này chúng ta không tham gia hay sao? Lại nói nữa thì cho dù bố muốn giúp cậu Sở, năm tỷ có lẽ cũng chẳng làm được gì, đúng chứ?”
Hai người nghĩ đến lợi ích quan hệ, vội vàng mở lời khuyên can.
Ai ngờ, Lưu Tông Tín hừ một tiếng, nhìn hai người họ như nhìn kẻ ngốc.
“Hai người thì biết cái gì! Con cảm thấy cậu Sở coi trọng chút của cải nhà chúng ta sao? Cái cậu ta cần là thái độ, là thái độ có hiểu không?”
Lưu Tông Tín hừ một tiếng, nhìn hai người như hiểu như không, cũng chẳng buồn giải thích.
“Được rồi, hai người cứ làm theo là được rồi, chuyện còn lại tự tôi tính toán.”
Nói xong, Lưu Tông Tín huơ tay, ánh mắt sáng rực minh mẫn.
Đây là cơ hội một lần, ông ta nhất định phải nắm lấy.
…
Khách sạn Tân Hải, trong phòng tổng thống!
Dương Xuyên cầm một ly rượu vang nằm trên sô pha, đang nghe thuộc hạ tâm phúc ở trước mặt nói.
“Cậu Dương, tài chính gia tộc đã đủ hết rồi, tổng cộng tám mươi tỷ!”
“Tám mươi tỷ sao?”
Dương Xuyên lầm bầm nói thầm, cũng không quá bất ngờ!
Chút tiền này, nhà họ Dương quả thực là bỏ ra được.
“Miễn cưỡng cũng có thể rồi! Hai phần cỏn con còn lại, cứ để cho đám người Tân Hải này tranh nhau đi!”
Dương Xuyên cười nhạt, lời nói đầy đắc ý!
“Nói với gia tộc, ba ngày sau, thành phố Tân Hải chính là thiên hạ của nhà họ Dương rồi!”
“Đồng thời, cậu đây muốn khiến cho Chu Minh Hạo nhìn xem, đắc tội Dương Xuyên tôi sẽ có kết cục gì!”
…
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, dòng tiền chảy về toàn bộ Tân Hải trở nên khổng lồ đến đáng sợ!
Nhưng phàm là gia tộc có máu mặt đều đang gom vốn!
Thậm chí không tiếc giá nào mà đến ngân hàng cầm cố vay mượn!
Chỉ với hai ngày ngắn ngủi, vốn lưu động các ngân hàng lớn của Tân Hải đều trống rỗng.
Nguyên nhân không gì khác bởi thế cục đại hội đấu thầu của Tân Hải sắp thay đổi!
Ai có thể muốn có một miếng bánh sẽ không bị “hư” theo thời gian!
Ngay cả gia tộc nhỏ như nhà họ Lạc cũng như vậy!
Sở Bắc đón con gái, rồi làm bữa tối.
Mắt thấy trời cũng đã tối rồi, Lạc Tuyết mới kéo lê cơ thể mệt mỏi trở về!
“Sao lại về muộn vậy? Công ty nhiều việc lắm sao?”
Sở Bắc đưa chén đũa, đau lòng hỏi.
“Cũng không có gì, ngày mai là đại hội đấu thầu rồi, ông cụ cũng bảo chúng tôi chuẩn bị thêm!”
Sở Bắc gật đầu, cũng không bất ngờ: “Nhà họ Lạc muốn nhúng tay vào? Tham vọng cũng lớn thật!”
“Tôi cũng hết cách rồi!”
Lạc Tuyết bất đắc dĩ huơ tay.
“Ông cụ cùng chiến tuyến Dương Xuyên, nhất định phải đi xem thử, tôi cũng chỉ làm theo thôi!”
Dương Xuyên!
Nhắc đến cái tên này, trong lòng Lạc Tuyết lại có cảm giác chẳng lành.
Chẳng có miếng bánh nào từ trên trời cả!
Đối với Dương Xuyên này, nói thật cô cũng không tin một chút nào!
“Ăn cơm trước đi, đừng nghĩ quá nhiều!”
Sở Bắc cười an ủi một câu, từ đầu đến cuối vẻ mặt vẫn bình tĩnh không thay đổi!
“Đúng vậy, nghĩ quá nhiều cũng không có tác dụng gì! Ngày mai anh đón Tâm Vũ, tôi phải đi xem xem!”
Nhưng về chuyện này, Sở Bắc lại cười lắc đầu.
“Cảnh náo nhiệt như vậy, anh cũng muốn đi xem góp vui!”
Lạc Tuyết sững người, phức tạp nhìn Sở Bắc, nhưng cũng không nói gì.
…
Hôm sau, thời tiết thoáng đãng.
Sở Bắ đưa Vũ Tâm đến trường xong cũng không quay về biệt thự.
Một chiếc xe thương vụ Mercedes đã đợi được một lúc!
“Cậu Sở, ông Chu bảo tôi đón ở đây, anh xem bây giờ chúng ta đi qua không…”
Cửa xe mở ra, một thanh niên mặc đồ vest kính cẩn hỏi.
Ông Chu, rõ ràng là Chu Minh Hạo đứng đầu thành phố.
“Để ông ấy an tâm, tôi sẽ đi!”
Sở Bắc khẽ cười, nhưng cũng không lên xe!
Chu Minh Hạo vẫn luôn nhẫn nhịn đến hiện tại, cũng không gọi điện cho anh, ít nhiều cũng khiến Sở Bắc có chút bất ngờ.
“Cậu quay về trước đi, trước khi đại hội đấu thầu diễn ra, tôi sẽ đến nơi!”
“Chuyện này…”
Cậu thanh niên ngây người, có chút khó xử.
Nhưng nghĩ đến chuyện do người đứng đầu đã dặn dò, chỉ có thể khom người, rồi rời đi!
Sở Bắc khẽ cười, chống gậy, chậm rãi rời đi.
Không lâu sau, anh đã đến tập đoàn Bắc Dã, sải bước lớn đi vào!
“Thưa anh, xin hỏi anh có chuyện gì sao?”
Nhân viên lễ tân nhìn thấy Sở Bắc, vẫn lịch sự hỏi một câu!
“Tìm người!”
Tìm người?
Lễ tân hơi ngây người: “Xin hỏi anh tìm ai, tôi giúp anh liên lạc…”
“Không cần, anh ta sẽ xuống ngay thôi!”
Sở Bắc khẽ cười huơ tay, ngồi xuống trên ghế sô pha.
Ồ?
Chuyện này cũng khiến lễ tân ngây người.
Không đợi cô ấy kịp phản ứng lại thì cửa thang máy đột nhiên mở ra!
Thanh Phong vóc người cao ráo, cẩn thận tỉ mỉ, bước lớn đi ra!
“Tổng giám đốc, anh…”
Lễ tân giật mình, vội lên đón.
Thanh Phong chỉ khẽ gật đầu, lập tức đi về phía Sở Bắc.
Đôi mắt nhìn Sở Bắc cũng không hề tránh né!
Thấy vậy, vẻ mặt lễ tân cũng chợt thay đổi.
Đây là tình huống gì?
Chẳng lẽ người này muốn tìm là Thanh Phong?
Hay là, tổng giám đốc không vừa lòng với việc Sở Bắc đến đây?
Lễ tân có chút hoảng sợ, vừa muốn giải thích thì lập tức lại nhìn thấy cảnh tượng mà cả đời này cô ấy cũng khó mà quên được!
“Chào cậu!”
Chỉ thấy Thanh Phong đứng nghiêm, khẽ khom người với Sở Bắc.
Cho dù là vẻ mặt hay là giọng điệu, đều vô cùng kính cẩn trước nay chưa từng có.
Mà người đàn ông trên sô pha chỉ khẽ gật đầu.
Thái độ đó, giống hệt như đối mặt với một người bình thường!
“Chuyện này…”
Lễ tân lập tức ngây người, con ngươi như muốn rớt ra ngoài.
Thanh Phong chính là tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dã.
Ngay cả người đứng đầu thành phố mà gặp cũng phải khách sáo tôn trọng.
Nhưng người đàn ông trước mặt này…
Chỉ trong vòng mười mấy giây ngắn ngủi, mà thế giới quan của cô ấy đã đảo ngược rồi!
Đợi đến lúc định thần lại, Sở Bắc và Thanh Phong đã rời khỏi tập đoàn Bắc Dã!
“Thế nào, nắm chắc được bao nhiêu?”
Trong xe thương vụ, Sở Bắc ngồi ở ghế phụ, nhẹ giọng hỏi.
Trên ghế lái, Thanh Phong khẽ nhếch miệng cười.
“100%!”
“Chỉ là hạng mục hơn nghìn tỷ, cũng coi như món khai vị mà thôi!”
Giọng điệu lạnh nhạt, như thể đối với anh ta nghìn tỷ này cũng chỉ như một nghìn đồng mà thôi!
Sở Bắc khẽ cười: “Lại không biết khiêm tốn! Vậy hôm nay cho anh biểu diễn, họ Sở mỏi mắt mong chờ!”
Thanh Phong cười gật đầu: “Chắc chắn sẽ không để cậu thất vọng!”
…
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!