“Chậc chậc! Bảo sao mà lên giọng ghê thế, ra là chuyển vào ngôi biệt thự sang trọng thế này đây!”
Lạc Vinh Quang đi đầu, còn bố con Lạc Mai và Lạc Viễn Hà đi theo sau.
Tuy nói vậy, nhưng thực chất trong lòng họ đang thấy vô cùng ngưỡng mộ.
Bởi ngay đến chính bọn họ cũng không dám mơ tới căn biệt thự hạng sang này.
Họ không ngờ là gia đình mà họ coi thường nhất là nhà Lạc Tuyết lại sống ở đây.
Tại sao?
Dựa vào đâu chứ?
Bực mình!
Ba bố con ông cháu nhà kia thầm thấy rất rối bời, họ chỉ muốn tống cổ cả nhà Lạc Tuyết ra khỏi đây rồi độc chiếm căn biệt thự này.
“Ông đừng nói vậy, nhà cháu chỉ ở nhờ thôi ạ!”
Lạc Tuyết mỉm cười với vẻ lúng túng.
Lạc Tuyết nói vậy là có hai mục đích. Thứ nhất là chuyển chủ đề câu chuyện, thứ hai là tránh cho ba người kia nảy sinh ý đồ với căn nhà này rồi gây chuyện phiền phức.
“Ra là ở nhờ, biết ngay mà!”
Tuy trong lòng vẫn thấy rất ghen tỵ, nhưng Lạc Mai vẫn tỏ thái độ như mình đã biết chuyện này từ lâu.
Nhưng dẫu sao thì dù chỉ được ở trong căn biệt thự sang trọng này một thời gian cũng là một điều rất tuyệt.
“Nếu đã ở nhờ thì phải cẩn thận đấy, nhỡ làm hỏng thứ gì thì cả nhà cháu không đền nổi đâu”.
Lạc Viễn Hà bĩu môi nói với giọng u ám.
Ba bọn họ đến đây rõ ràng với tư thế kiếm chuyện, Chu Cầm và Lạc Tuyết thầm thở dài, nhưng không dám làm gì.
Còn Sở Bắc chỉ khẽ cau mày lại.
“Nếu các người đến đây chỉ để nói mấy lời này thì về được rồi đấy!”
“Tiểu Tuyết, tiễn khách!”
Cái gì?
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết sững người.
Đây nào phải thái độ tiễn khách, rõ ràng là đuổi thẳng cổ mà.
“Sở Bắc, cậu nói thế là sao hả?”
Quả nhiên, Lạc Vinh Quang đã không nhịn được nữa rồi phẫn nộ nhìn Sở Bắc.
Nếu không tại Sở Bắc thì chuyện đâu đến nông nỗi này?
Lạc Viễn Hà và Lạc Mai đứng sau lưng ông ta cũng đang nghiến răng nghiến lợi.
“Này, ông nội đã phải đến tận đây là vinh hạnh của cái nhà này đấy! Nhưng các người thì sao? Thậm chí còn không mời ông được chén trà, đã thế còn đòi đuổi ông về nữa, Lạc Tuyết, cô làm cháu gái kiểu ấy à?”
Lạc Mai cười lạnh rồi hướng mũi dùi về phía Lạc Tuyết.
Lạc Viễn Hà cũng hùa theo: “Đúng đấy bố, con đã nói lâu rồi, những người ngoài tộc không là gì cả! Khéo em dâu và Lạc Tuyết đã bị Sở Bắc tẩy não rồi nên mới không coi chúng ta ra gì cả”.
Hai bố con nhà kia bắt đầu tung hứng với nhau, còn Lạc Tuyết lại trở thành mục tiêu bị công kích.
“Ông ơi, không phải thế đâu ạ!”
Lạc Tuyết tái mặt, định giải thích.
Còn Chu Cầm ở cách đó không xa đã lo lắng đến mức vã mồ hôi.
Sở Bắc đứng dậy, sau khi lắc đầu với Lạc Tuyết thì mới nhìn sang ba người kia.
“Các người nói xong chưa? Xong rồi thì về hết đi!”
Dứt lời, anh chỉ về phía cửa rồi hạ lệnh đuổi khách.
Thấy thế, ba người kia lập tức bốc hoả.
Mặt ai nấy cũng nhăn nhó như ăn phải một con ruồi chết.
Nếu họ có thể dễ dàng ra về như vậy thì đâu mất công đi cả đoạn đường xa đến đây làm gì?
“Hừ, đây không phải nhà của cậu, cậu lấy quyền gì đuổi chúng tôi đi?”
Lạc Mai cắn răng rồi tức tối quát lớn.
Lạc Viễn Hà cũng sầm mặt nói: “Đúng vậy, chúng tôi không đến tìm cậu, Sở Bắc, chưa đến lượt cậu lên tiếng ở đây đâu!”
Thấy hai bố con nhà kia không thèm giữ thể diện nữa, Sở Bắc bật cười.
“Được, thế các người nói đi, đến đây làm gì? Không lại trách tôi không cho cơ hội!”
“Nếu còn nói những chuyện không liên quan nữa thì cửa ở đằng kia!”
Nghe thấy thế, hai bố con Lạc Viễn Hà muốn nổi điên ngay.
Sở Bắc này điên thật rồi, chuyện gì cũng dám làm, lời nào cũng dám nói.
Lạc Vinh Quang cũng tỏ thái độ khó chịu, ông ta liếc Sở Bắc rồi lại nhìn sang Lạc Tuyết.
“Lạc Tuyết, ban nãy ông đã nói rõ trong điện thoại rồi, chỉ cần cháu đồng ý yêu cầu của ông, ông sẽ bảo Lạc Viễn Hà và Lạc Mai xin lỗi cháu ngay!”
Nghe thấy vậy, Chu Cầm và Lạc Tuyết thấy rất ngạc nhiên.
Sau đó, cô ngoảnh sang nhìn Sở Bắc với vẻ khó hiểu.
Ông nội đến đây xin lỗi họ thật sao?
Không ngờ Sở Bắc đoán đúng rồi.
“Ông ơi, cháu…”
Lạc Tuyết thấy hơi bối rối, đang ấp úng câu được câu chăng thì đã nghe thấy tiếng cười khẽ của Sở Bắc.
“Xin lỗi? À, thế mà tôi thấy các người chẳng giống đến xin lỗi tẹo nào”.
Câu nói ngắn gọn này của Sở Bắc khiến Chu Cầm phải thầm giơ ngón tay cái khen ngợi.
Ai không biết còn tưởng ba người kia đến đây để nghe Lạc Tuyết xin lỗi ấy chứ.
“Sở Bắc, mày…”
Lạc Mai trợn tròn mắt, sắp tức đến tái mặt.
Lạc Viễn Hà và Lạc Mai đã nổi điên, chỉ muốn lao vào tẩn cho Sở Bắc một trận ngay lập tức.
“Thôi về hết đi, ở đây không chào đón các người!”
Sở Bắc vẫn giữ thái độ cứng rắn, mới năm phút trôi qua mà anh lại hạ lệnh đuổi khách tiếp rồi.
Câu nói ấy khiến ba người kia nắm chặt tay lại, tức đến mức lồng ngực phập phồng.
Lạc Vinh Quang nhìn chằm chằm vào Sở Bắc, cố đè nén cơn giận rồi lại nhìn sang Lạc Tuyết.
“Lạc Tuyết, ông đã nói đến vậy rồi, giờ cháu tự xem làm thế nào thì làm”.
Dứt lời, Lạc Vinh Quang lặng lẽ quay đi như thể cho Lạc Tuyết cơ hội.
Thấy thế, Lạc Tuyết đắn đo, trong lòng thấy vừa tủi thân vừa ấm ức.
Sở Bắc nói không sai.
Thái độ của ông nội cô đâu giống đến xin lỗi.
Nhưng đâu chỉ có thế, họ còn cất những câu nói như thể cô mới là người có lỗi.
Như vậy không phải là bắt nạt người khác hay sao?
Đúng là quá đáng!
Dù Chu Cầm không dám nói gì, nhưng cũng đang thấy rất bực bội.
“Sao, các người không nghe hiểu tiếng người à?”
Sở Bắc lại cất giọng thờ ơ, ngay sau câu nói của anh, bầu không khí trong nhà như đã giảm xuống cả chục độ.
“Tôi không ngại gọi người tới tống cổ các người đi đâu”.
Chu Cầm và Lạc Tuyết có thể nhịn, nhưng Sở Bắc thì không.
Nếu không vì nể mặt Lạc Tuyết thì còn lâu anh mới khách sáo thế này.
“Sở Bắc, mày…”
“Đủ rồi!”
Lạc Mai tức đến mức nghiến răng kèn kẹt, vừa định lên tiếng chửi bưới thì đã bị Lạc Vinh Quang cản lại.
Ông ta thở phì phò, tay thì nắm chặt lại.
Một lúc lâu sau, ông ta mới bình tĩnh lại rồi nhìn Sở Bắc.
“Sở Bắc, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
Nghe thấy thế, hai bố con Lạc Mai đều tỏ vẻ bực bội.
Nếu không vì sợ Lạc Vinh Quang thì họ đã chửi cả nhà Lạc Tuyết một trận rồi.
“Không phải tôi muốn thế nào, mà là các người định làm gì!”
Sở Bắc khẽ lắc đầu rồi cất giọng hờ hững.
“Nếu đến đây để xin lỗi thì thể hiện thành ý đi”.
Thành ý!
Nghe thấy thế, ba người kia đờ mặt ra với vẻ quái lạ.
Còn Lạc Tuyết và Chu Cầm thì ngẩng mạnh đầu lên với ánh mắt kiên định.
“Ông ơi, Sở Bắc nói đúng đấy ạ! Nếu cháu làm gì sai thì cháu để tuỳ ông trách phạt”.
“Còn không thì ông hãy thể hiện thành ý một chút, dù Lạc Tuyết cháu chỉ là một người có địa vị thấp kém, nhưng cháu không muốn bị người khác bắt nạt”.
Lạc Tuyết cắn răng lên tiếng, trong mấy năm qua, đây là lần đầu tiên cô dám cất tiếng nói đòi lại công bằng cho mình.
Nói xong, cô thấy toàn thân mình nhẹ nhõm.