"Anh dẫn Tâm Nhi đi dạo, anh không nói trước với em, thật xin lỗi!"
Giọng điệu Sở Bắc nhẹ nhàng vang lên, nhưng anh vẫn che giấu sự thực.
Anh không muốn Lạc Tuyết lo lắng.
"Thật sao?"
Lạc Tuyết cau mày, thấy con gái cúi đầu liền hướng ánh mắt về phía Sở Bắc!
Dựa vào tình hình lúc trước, con gái chắc chắn đã gặp nạn.
Nhưng Sở Bắc nói họ chỉ ra ngoài đi dạo sao?
Có thể là do mình suy nghĩ quá nhiều chăng?
Không đúng, không thể đơn giản như vậy được!
"Dù chuyện có thế nào, Tâm Nhi không sao là được rồi!"
Thấy Sở Bắc không nói, Lạc Tuyết ôm con gái và lẩm bẩm một mình.
Mất rồi lại tìm được, đó là sự phù hộ của ông trời.
Cô không bao giờ muốn trải qua cảm giác này một lần nữa.
"Cô Lạc Tuyết, chúng tôi đã tìm khắp bệnh viện nhưng vẫn không tìm được con gái cô, hay là báo..."
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra.
Khuôn mặt của Phương Chính Quân rất khó coi, ông ta vừa thở hổn hển vừa bước vào phòng.
Tuy nhiên, từ ‘’cảnh sát’’ vẫn chưa được nói ra mà lại dừng đột ngột.
Ông ta không ngờ rằng Sở Bắc đã quay lại.
Bất ngờ hơn nữa, ngay cả Lạc Vũ Tâm đã mất tích cũng ở đó.
Chuyện này…
"Cảm ơn ông, viện trưởng Phương, con gái tôi đã trở lại rồi, đã gây phiền phức cho ông rồi!"
Lạc Tuyết vội ôm con gái đứng dậy bày tỏ lòng biết ơn.
Phương Chính Quân gật đầu đáp lại, nhưng mắt lại nhìn về phía Sở Bắc.
"Sở tiên sinh, chuyện này..."
Sở Bắc nhẹ nhàng vẫy vẫy tay ngắt lời và hướng về phía Lạc Tuyết.
"Tiểu Tuyết, em đưa Tâm Nhi nghỉ ngơi một chút đi, phần còn lại giao cho anh!"
Nói xong, không đợi Lạc Tuyết trả lời, Anh đã quay người bước lên phòng giám sát trên lầu!
Thấy vậy, Phương Chính Quân vội đi theo!
"Tiên sinh, video giám sát quả thực đã bị thao túng!"