Lúc này đây, trong lòng hắn ta chỉ nghĩ tới tiền, hoàn toàn không phát hiện ra bầu không khí kỳ dị tại đó.
“Vương Hổ, đủ rồi!”
La Vạn Sơn trầm giọng quát lên, nghiến răng nghiến lợi.
Sau mỗi câu nói của Vương Hổ, sắc mặt ông ta tái đi một chút.
Bây giờ ông ta hối hận chết đi được.
Dù sao thì ý tưởng tồi tệ này là do Dương Xuyên bày mưu tính kế.
Bây giờ không liên lạc được với Dương Xuyên, tất cả hậu quả do ông ta gánh vác!
“La Vạn Sơn, ông có ý gì đây? Ông có tin là tôi…”
Vương Hổ trợn mắt, nhưng đang nói được nửa chừng thì đột ngột dừng lại.
Sau đó, hắn ta khẽ nhíu mày.
Bầu không khí ở đây hình như không ổn lắm?
Cộc cộc cộc.
Âm thanh gậy chống gõ trên mặt sàn khiến Vương Hổ ngẩng đầu lên.
Chỉ liếc mắt đã trông thấy Sở Bắc chống gậy trúc đang bước từng bước về phía hắn ta.
“Mày là ai? Thằng chết tiệt này, cút sang một bên, đừng làm phiền ông mày làm việc!”
Vương Hổ đang tức giận nên lập tức chửi mắng không tiếc lời.
Nhưng hắn ta vừa dứt lời thì thấy hai mắt hoa lên, đứa trẻ được bế trên tay chỉ loáng cái đã biến mất.
Định thần nhìn lại, hắn ta phát hiện cô bé đã nằm trong lòng Sở Bắc rồi.
“Mày… thằng nhãi, mày muốn làm gì? Đến hàng của ông mày mà cũng dám cướp à?”
Vương Hổ trợn hai mắt nhìn cảnh tượng này với vẻ khó tin, còn tưởng mình bị lóa mắt.
Thế nhưng, Sở Bắc không trả lời.
Cảm nhận được nhịp tim và mạch đập của con gái không có gì bất thường, hàng lông mày nhíu lại của anh mới giãn ra.
Con gái anh chỉ bị hôn mê thôi, không có gì đáng ngại.
May quá!
Ngay sau đó, Sở Bắc giơ tay ra, chấm nhẹ vào ấn đường của Tiểu Vũ Tâm.
Đôi môi khô khốc của Tiểu Vũ Tâm khẽ mấp máy, mi mắt rung rung, ngay sau đó, cô bé chậm rãi mở mắt.