Chút kiêu ngạo còn lại cũng bị thổi bay sạch sẽ.
Ông ta biết dù mình đang ở Tân Hải cũng có thể một tay che trời.
Nhưng như thế vẫn quá mức nhỏ bé so với Thần Tướng Trấn Quốc.
Nhỏ đến mức chẳng bằng một con kiến bé tí kia nữa.
Nghĩ đến đây, cuối cùng Mạc Thư Vân cũng chịu buông sự kiêu ngạo của mình xuống.
“Cậu Sở, chuyện hôm nay là do tôi đường đột, mong cậu Sở tha tôi, tôi đi đây”.
Nói rồi Mạc Thư Vân cúi đầu xuống, xoay người muốn trốn.
“Đứng lại!”
Cũng đúng lúc này, Sở Bắc lại nói.
Chỉ hai từ nhưng lại như một lời chú định vào cơ thể.
Mạc Thư Vân dừng bước chân, không thể nào nhúc nhích thêm chút nào nữa.
Tí tách!
Một giọt mồ hôi rơi xuống dọc theo trán.
“Cứ thế mà đi chẳng phải đơn giản quá rồi sao?”
Sở Bắc cong môi, nhưng nụ cười đó lại khiến người khác cảm thấy rét run.
“Thế cậu muốn làm sao?”
Mạc Thư Vân xoay người lại, mặc dù giọng nói vẫn có vẻ khá bình tĩnh nhưng trong lòng đã loạn cào cào.
Nếu Thần Tướng Trấn Quốc muốn dạy dỗ ông ta, chỉ cần một ngón tay thôi cũng khiến ông ta không bao giờ có thể trở mình.
“Không muốn làm sao cả”.
Sở Bắc lạnh nhạt cười, cuối cùng đứng lên.
Thoáng chốc khí tức nghiêm nghị ập đến.
Dù Sở Bắc vẫn chưa làm gì nhưng vẫn khiến mọi người ở đó cảm thấy nghẹt thở.
“Lúc nãy tôi tặng tôi một bức mẫu chữ, nếu tôi không đáp lễ thì chẳng phải là thất lễ rồi sao?”
Sở Bắc mỉm cười, bất kể là từ ngữ hay vẻ mặt đều khiến người khác không nhìn thấu.
Sắc mặt Mạc Thư Vân đỏ lên, trong mắt hiện lên vẻ gượng gạo.
Trước đó bức bức tranh chữ của mình là định làm cho Thần Tướng Trấn Quốc sợ.
Ngay cả khi tự mình nghĩ đến, nó quá kỳ quái.