Mạc Thư Vân khinh thường, chỉ tiếc là vẻ mặt của Sở Bắc lại khiến ông ta khá bất ngờ.
“Thú vị đấy”.
Sở Bắc khẽ cười, ngón tay vẫn khẽ gõ lên tay vịn.
“Thế ông có biết tôi là ai không?”
“Ha ha ha, chỉ một tên nhóc mà thôi, cần gì phải biết chứ?”
Mạc Thư Vân khinh bỉ bĩu môi, kiêu ngạo cực kỳ.
“Hôm nay, tôi mặc kệ cậu là ai, bây giờ lập tức quỳ xuống xin lỗi, rồi cút khỏi đây ngay”.
“Nếu không ngày này năm sau là ngày giỗ của cậu đấy”.
Mạc Thư Vân hùng hồn nói, từ đầu đến cuối không hề để Sở Bắc vào mắt.
Nhưng khi nói ông ta hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ khi thấy người gặp họa của La Vạn Sơn.
Mạc Thư Vân ơi là Mạc Thư Vân, đây là do ông tự tìm lấy, đừng trách tôi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thanh Vũ lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Ánh mắt toát ra sát khí.
Nếu không phải Sở Bắc đã dặn dò từ trước thì bây giờ Mạc Thư Vân này đã là người chết rồi.
“Mạc Thư Vân phải không? Tên hay đấy”.
Sở Bắc gật đầu, ánh mắt trống rỗng hơi nhướng lên nhìn về phía Mạc Thư Vân.
Giọng điệu có phần giễu cợt.
“Thế ông có biết tôi là ai không?”
“Hừ, tôi không có hứng thú muốn biết cậu là ai”.
Mạc Thư Vân hừ một tiếng: “Tôi cho cậu năm phút, chuyện hôm nay tốt nhất phải nói cho rõ ràng, bằng không, tôi chắc chắn cậu sẽ hối hận”.
Sở Bắc vẫn rất bình tĩnh, từ tốn ngẩng đầu lên.
“Ông nên hỏi La Vạn Sơn, nếu không ông cũng sẽ hối hận”.
“Hử?”
Mạc Thư Vân nhíu mày, sau đó cảm thấy không đúng, quay đầu lại nhìn La Vạn Sơn đang tỏ ra sợ hãi, thậm chí trong mắt còn hiện lên vẻ khinh thường.
“Này tên vô dụng, nói đi, thằng nhóc này có lai lịch gì thế”.
“Tôi muốn xem thử cậu ta có thứ gì để tự tin đến mức dám khiêu khích tôi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!