Vương Càn bỏ quân đên trong tay xuống, không biết nghĩ đến cái gì mà bất chợt cau mày.
“Anh Mạc ở Kỳ Hoàng lâu có biết một số tin không?”.
“Anh Vương chỉ về mặt nào?”.
Mắt Vương Càn lóe lên: “Hôm qua, Chu Minh Hạo và Dương Hải Đông đến khách sạn Thiên Dương, anh Mạc lẽ nào không biết?”.
“Ý anh là…”.
Mạc Thư Vân nghĩ đến cái gì đó hơi cau mày.
“Nghe đồn hôm qua thần tướng trấn quốc xuất hiện ở Khách sạn Thiên Dương, lẽ nào là thật?”.
“Nhưng sao đến giờ cũng không có tin tức gì?”.
Vương Càn thở dài: “Tôi cũng không biết, hôm qua lúc tôi đến thì muộn rồi. Chưa gặp được thần tướng trấn quốc đúng là một việc đáng tiếc trong đời”.
“Đúng vậy”.
Nhắc đến thần tướng trấn quốc, Mạc Thư Vân cũng không kiềm được thổn thức.
“Thần tướng trấn quốc, bảo vệ nước nhà, trấn thủ phương Bắc, thực sự là người có tài có chí, khiến tôi hết sức khâm phục. Nếu được gặp ngài ấy, thì đúng là phúc ba đời”.
Nói đến chỗ tiếc nuối, hai người đồng thời thổn thức.
Đưa mắt nhìn cả thành phố Tân Hải, ngoài thần tướng trấn quốc ra thì không có ai khác có thể khiến người ở cấp bậc như họ thế này.
“Tôi đã nhận được tin, tập đoàn Bắc Dã sắp tiến vào Tân Hải, xem ra có lẽ việc này là thật. Không thể nhìn thấu buổi đấu thầu bốn hôm nữa”.
Trong lúc Vương Càn cảm khái thì giọng điệu không khỏi nặng nề thêm mấy phần.
Đến cả Mạc Thư Vân cũng cau mày.
Tập đoàn Bắc Dã chọn xen ngang vào lúc này. Tình hình tích lũy nhiều năm của Tân Hải e là sắp thay đổi rồi.
Lúc đang cảm khái thì thấy quản gia Chung đến trước mặt, hơi hành lễ.
“Ông chủ, La Vạn Sơn lại đến rồi…”.
“Ồ?”.
Mạc Thư Vân hơi bất ngờ, tiếp đó cười khẽ một tiếng.
“Chắc là giải quyết rắc rối rồi nên đến cảm ơn. Cũng phải, có chữ của tôi thì ai dám không nể mặt chứ?”.