Chương 7: Tôi chọn giúp cô
"Đồ súc sinh, mày... mày dám làm con tao bị thương?".
La Vạn Sơn nhìn Sở Bắc với đôi mắt đỏ ngầu, trán nổi đầy gân xanh.
Giọng nói lạnh lẽo mà khàn đặc, thể hiện cơn thịnh nộ trong lòng ông ta.
"Mày cắt lưỡi con tao, hôm nay tao phải xẻo từng miếng thịt trên người mày".
La Huy là con độc đinh của ông ta.
Giờ đây lại trực tiếp trở thành kẻ tàn phế.
La Vạn Sơn sao có thể không nổi giận chứ?
"Đây là cái giá phải trả!".
Với việc này, Sở Bắc vẫn giữ vẻ mặt như thường, giọng điệu thong dong.
"Còn về ông..."
Trong lúc nói, Sở Bắc ngừng một lát, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía La Vạn Sơn.
Không biết tại sao, La Vạn Sơn bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, lông tơ trên người đồng thời dựng ngược hết cả.
Sau cặp kính râm, ánh mắt Sở Bắc như vực sâu, chỉ nhìn một cái là không thể kiểm soát nổi chính mình.
Có vẻ đến cả linh hồn cũng sẽ chìm vào đó.
Thằng ranh này hơi kỳ lạ.
La Vạn Sơn sợ đến mức vội vàng nhìn sang chỗ khác, mà Sở Bắc cũng lại lần nữa cất tiếng: "Còn về ông, cút đi cùng với sính lễ của ông đi. Cho ông năm phút, nếu còn không cút thì ở lại mãi mãi đi".
Giọng nói bình tĩnh nhưng lại như ý chỉ của thượng đế, không hề có ý định thương lượng gì cả.
Đây là mệnh lệnh!
Hoặc là cút hoặc là chết, không có lựa chọn thứ ba.
"Mày...".
Đồng tử La Vạn Sơn trợn to, cả gương mặt bỗng chốc đỏ rực, tiếp đó là tái mét.
Ông ta không ngờ được một thằng ở rể vô dụng cỏn con của nhà họ Lạc vậy mà dám ăn nói ngông cuồng với gia chủ nhà họ La như ông ta.
Nhưng việc khiến ông ta bất ngờ hơn nữa là trong lòng ông ta vậy mà lại nảy sinh chút sợ hãi khó hiểu.
Dường như không làm theo lời Sở Bắc nói thì sẽ có việc rất đáng sợ xảy ra thật.
Mà các khách khứa có mặt đã mắt chữ A mồm chữ O từ lâu.
Ai cũng há hốc miệng, cứ như gặp ma vậy.
Trong mắt họ, La Vạn Sơn không những bị một gã ở rể cỏn con đe dọa, mà lại còn không dám cự lại?
Quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Người họ Sở này rốt cuộc lấy đâu ra tự tin mà dám nói lời này chứ?
Còn Lạc Tuyết ở bên cạnh Sở Bắc thì lại có biểu cảm càng rối rắm hơn.
Người đàn ông trước mặt mặc dù là bố của con gái cô, nhưng cô lại hoàn toàn không biết Sở Bắc đến từ đâu, điều kiện gia đình thế nào, có anh chị em gì không.
Thậm chí mười phút trước cô còn không biết tên của Sở Bắc.
Nhưng nghĩ lại kiểu người có thể ở rể năm năm ở nhà họ Lạc, mặc cho người ta đánh mắng, không dám cãi lại, địa vị còn không bằng con chó thì có tiền đồ gì chứ?
Chỉ e là cũng chỉ biết khua môi múa mép thôi.
Nghĩ đến đây, Lạc Tuyết nhắm chặt mắt, không kiềm được mà rơi lệ.
Chút hi vọng xuất hiện trong lòng vụt tắt hoàn toàn.
Cô thà rằng Sở Bắc chưa từng xuất hiện còn hơn. Nếu như vậy dù bản thân không thể có được hạnh phúc thì ít nhất con gái cô có thể sống hết quãng đời con lại thật bình an.
Nhưng giờ mọi thứ khác rồi.
Sở Bắc ơi Sở Bắc, anh lẽ nào thực sự là sao chổi trong số phận tôi?
"Sở Bắc, cậu biết mình đang làm gì không?”, đến lúc này rồi, Lạc Vinh Quang cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa.
Mặc dù mặt mày bình thản, giọng nói vững vàng, nhưng ai cũng có thể nghe ra được trong lòng ông ta đang tích tụ cơn giận ngút trời.
Sự xuất hiện của Sở Bắc đã làm rối loạn hết kế hoạch của ông ta.
"Đừng có quên, số phận cả nhà các cậu đều nằm trong sự kiểm soát của tôi, tôi cho các cậu sống thì các cậu được sống, nếu tôi muốn các cậu chết thì chắc chắn các cậu không sống được. Còn con gái cậu nữa, không có sự đồng ý của tôi thì nó chỉ có thể chờ chết trong viện. Tôi khuyên cậu tốt nhất nên suy nghĩ cho thật kĩ việc đối đầu với tôi sẽ có kết cục gì".
Lạc Vinh Quang có vẻ tức đến mức hồ đồ thật rồi, không hề bận tâm còn các khách khứa trong sảnh và chủ tịch thành phố cùng với gia chủ hai gia tộc lớn.
Lời nói ra khiến Lạc Tuyết và Chu Cầm vô cùng sợ hãi.
Họ biết Lạc Vinh Quang chắc chắn nói được làm được.
“Đúng thế!”.
La Vạn Sơn tiến lên trước một bước, lạnh lùng nhìn Sở Bắc: “Sở Bắc, hôm nay có chủ tịch thành phố Chu và ông Lý, mày đừng hòng làm càn. Mày phải biết quấy nhiễu họ là tội lỗi to lớn thế nào chứ? Đừng nói một tên vô dụng như mày, kể cả mày dùng cái mạng hèn mọn của cả nhà bọn mày cũng không gánh nổi”.
La Vạn Sơn trực tiếp lôi nhóm Chu Minh Hạo ra.
Ba nhân vật lớn hàng đầu này cùng đến chúc mừng, nhưng Sở Bắc lại đến gây rối, há chẳng phải không nể mặt họ sao?
“Vậy à?”.
Sở Bắc ngẩng đầu, nắm nạng, không thèm nhìn về phía Chu Minh Hạo.
“Ông có thể hỏi thử xem bọn họ dám hỏi tội tôi không”.
Cái gì?
Chỉ hai câu ngắn ngủi khiến mọi người có mặt lại lần nữa đờ ra.
Ánh mắt mọi người nhìn Sở Bắc đều trở nên quái dị.
Một gã ở rể vô dụng nhỏ bé thế mà không coi gia chủ của gia tộc hạng một Tân Hải và chủ tịch thành phố ra gì?
Việc này…
“Sở Bắc, anh đừng nói nữa”.
Lạc Tuyết vội vàng kéo gấu áo Sở Bắc, sợ anh lại nói sai nữa.
Trong lòng thì lại càng bất lực hơn.
Còn về Chu Cầm, bà ta đã trốn vào sau đám người từ lâu.
Dáng vẻ đó dường như chỉ sợ Sở Bắc liên lụy đến mình.
Mà tiếp sau đó, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn vào ba người Chu Minh Hạo, Lý Hải Đông và Trương Hồng Viễn.
Họ đều rất tò mò trước sự khiêu khích thế này thì ba nhân vật hàng đầu Tân Hải sẽ có phản ứng thế nào.
Quả nhiên, ngay sau đó chỉ thấy ba người đồng thời đứng dậy, sắc mặt nghiêm túc, cùng đi về phía Sở Bắc.
Có điều, biểu cảm trên mặt lại khiến người ta không thể nhìn thấu được.
“Ha ha, ranh con, mày toi rồi! Dù mày có ba đầu sáu tay thì hôm nay cũng chắc chắn phải chết”.
Thấy cảnh này, La Vạn Sơn bỗng chốc vui mừng quá đỗi.
“Hừ, tên ngu ngốc dốt đặc cán mai, tự gây nghiệp không thể sống”.
Lạc Vinh Quang hừ lạnh một tiếng, bệ vệ xua tay.
“Sở Bắc, giờ tôi tuyên bố, hôn ước của cậu và Tiểu Mai chính thức hủy bỏ. Từ giờ về sau, cậu và nhà họ Lạc tôi không còn quan hệ gì nữa”.
Nói xong, nhìn về phía Lạc Tuyết với ánh mắt lạnh băng.
“Còn cô muốn tàn đời với cậu ta, hay nghe sự sắp xếp của gia tộc, cô tự liệu lấy đi”.
Giọng điệu Lạc Vinh Quang lạnh lẽo, không hề che giấu sự uy hiếp trong lời nói.
Nhìn hành động của Chu Minh Hạo và hai người còn lại rõ ràng là định hỏi tội Sở Bắc.
Đồng thời đắc tội ba ông lớn này, hôm nay Sở Bắc chắc chắn phải chết.
Không chỉ họ mà những người có mặt ở đây đều cho rằng như vậy.
Những người tai to mặt lớn đều rất sĩ diện.
Sở Bắc ăn nói hỗn hào trước mặt nhiều người thế này có khác gì muốn chết đâu?
“Phì, phì, thằng ranh này không những là kẻ mù mà đầu óc còn có vấn đề?”.
“Ai mà biết được, chắc là thanh niên vắt mũi chưa sạch”.
“Vốn dĩ còn khá thương hại cậu ta, giờ xem ra đúng là đáng đời”.
…
Không ít khách khứa thì thầm to nhỏ, ai cũng có suy nghĩ riêng.
Vốn chỉ là dự bữa tiệc cưới, không ngờ còn thấy được một màn kịch này.
“Ông, cháu, cháu…”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!