Ngay cả La Vạn Thủy cũng như thế, ông ta đã thấy được Sở Bắc này chắc chắn không phải là người bình thường.
Sắc mặt La Vạn Sơn khó coi đến cực điểm.
Ông ta biết Sở Bắc không nói dối.
Nếu mình không lấy ra thứ đồ có thể ép bức cậu ta thật thì nhà họ La sẽ bị tiêu diệt.
Nghĩ đến đây, La Vạn Sơn cắn răng đưa bảng chữ mẫu mà Mạc Thư Vân đưa cho ông ta tới.
“Cậu Sở, tôi mời cậu xem thứ này”.
“Ồ? Thú vị đấy”.
Sở Bắc khẽ cười, vừa dứt lời Thanh Vũ bước lên trước nhận lấy bảng chữ mẫu.
“Cậu chủ, là một bức tranh chữ!”
Sở Bắc gật đầu, nhếch môi.
“Quả đúng là thú vị! Biết rõ tôi là người mù không nhìn thấy gì còn cho tôi “ngắm” một bức tranh chữ! Thú vị!”
Giọng điệu chế giễu nhưng La Vạn Sơn nghe mà toát cả mồ hôi lạnh.
Thử hỏi mà xem ai dám khinh thường Thần Tướng Trấn Quốc là kẻ mù chứ?
Ông ta quả thật không có ý này, đều là do cái lão Mạc Thư Vân chết tiệt kia.
Đúng thế, La Vạn Sơn căm hận Mạc Thư Vân.
“Cậu Sở, tôi…”
Vừa định lên tiếng giải thích nhưng lại thấy Sở Bắc khẽ xua tay.
“Thanh Vũ đọc cho tôi nghe xem”.
Thanh Vũ đáp, sau đó mở bảng chữ mẫu ra.
“Nhẫn một giờ sóng yên biển lặng, lùi một bước biển rộng trời cao”.
“Ký tên, Mạc Thư Vân”.
Giọng lạnh lùng của Thanh Vũ vang lên khắp sảnh lớn.
Người nhà họ La đều ngạc nhiên.
Dù sao ai mà không biết đến đại danh của Mạc Thư Vân?
Nếu có ông lão đó chống lưng thì tên mù trước mặt này sao còn dám làm loạn?
Chỉ có La Vạn Sơn và La Vĩ cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nhất là La Vạn Sơn!
Ông ta thật sự không biết trên bức tranh chữ đó viết những gì.