Những người nhà họ Lạc khác cũng há hốc mồm, vẻ mặt không tin nối.
Lạc Tuyết nghe thấy tiếng động còn tưởng rằng Sở Bắc đã quỳ xuống, trong lòng thoáng chốc vô cùng tuyệt vọng.
Mãi đến lúc này, cô mới phát hiện có chuyện không đúng.
Khi mở mắt ra lại nhìn thấy cảnh này toàn thân chấn động.
“Đây, chỉ là trừng phạt!”
Vẻ mặt Sở Bắc vô cảm: “Còn có lần sau nữa thì nhà họ Lý sẽ bị diệt cả tộc!”
Nói xong, anh đột nhiên quay người đi, “nhìn” Lạc Mai.
“Còn cô, suốt năm năm nay, tôi đã tận tình tận nghĩa rồi! Mắt của tôi, tạm thời cứ gửi lại chỗ cô!”
Giọng điệu anh bình tĩnh, tựa như đang nói một chuyện hết sức bình thường.
Nhưng Lạc Mai nghe thấy mà nổi cả gai óc.
Chẳng lẽ, Sở Bắc còn muốn đòi lại mắt hay sao?
Nói xong, anh lại quay đầu.
Đôi mắt trống rỗng “chăm chú” vào Lạc Vinh Quang.
“Trong vòng hai ngày, nhà họ La sẽ bị tiêu diệt”.
“Ta hy vọng, ông nói được làm được!”
Ầm!
Chỉ hai câu ngắn gọn này là mãi vang vọng trong đầu Lạc Vinh Quang.
Nghe thấy giọng điệu kiên quyết của anh, Lạc Vinh Quang lập tức ngây ngốc.
Trong lòng ông ta có chút khó hiểu.
“Sở Bắc, đây là chính mày nói đó!”
Lạc Vinh Quang hừ lạnh, sau đó nhìn Lạc Tuyết:
“Lạc Tuyết, trong vòng hai ngày, tôi sẽ tha cho cô trước, cô tự giải quyết cho tốt!”
Lạc Tuyết cúi thấp đầu, không nói gì.
Sở Bắc tiến lên, kéo tay cô.
“Đi thôi, Tâm Nhi sắp tỉnh rồi!”
Lạc Tuyết vẫn không nói lời nào, cũng không từ chối, cô đi theo Sở Bắc, từng bước ra khỏi nhà cũ.
Sắc mặt Chu Cầm trở nên khó coi, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng bà ta cũng không nói gì.