Người thanh niên chớp mắt, ánh nhìn của anh ta khiến Lưu Tông Tín thấy mình đã hoàn toàn bị nhìn thấu tâm tư.
“Sở Bắc, là cậu Sở Bắc!”
“Hả?”
Người thanh niên cau mày, có vẻ ngạc nhiên.
“Được, tôi biết rồi, ông về đi!”
Sau đó, người thanh niên ấy xua tay, với dáng vẻ không hề lưu tâm.
Sao cơ?
Lúc này, đến lượt Lưu Tông Tín ngẩn ra.
Ông ta cứ thế ra về ư? Chuyện này là sao?
“Xin hỏi, cậu là…”
Trông thấy dáng vẻ rụt rè của Lưu Tông Tín, người thanh niên bật cười.
“Sao thế? Anh Sở bảo ông đến tìm tôi, mà không nói cho ông biết tôi là ai à?”
Dứt lời, anh ta quay người rồi rảo bước vào thang máy.
Chỉ còn một mình Lưu Tông Tín ngơ ngác đứng yên một chỗ.
Người thanh niên này chính là Thanh Phong - tổng giám đốc của công ty con thuộc tập đoàn Bắc Dã ư?
Sao lại trẻ thế?
Lưu Tông Tín thất thểu bước ra khỏi tập đoàn Bắc Dã, không biết mình đến đây để làm gì nữa.
Nếu không có ai giúp đỡ thì nhà họ Lưu xong thật rồi!
Trong lúc ông ta đang thấy tuyệt vọng thì điện thoại chợt đổ chuông.
Thấy con trai mình gọi tới, Lưu Tông Tín thở dài thườn thượt.
“Có gì thì nói nhanh, bố đang bận lắm!”
Lưu Phong ở đầu bên kia ngẩn ra rồi cất giọng mừng rỡ.
“Bố ơi, bố mau về công ty đi, tập đoàn mình được cứu rồi!” Đọc tiếp tại metruyenhot nhé! - Đừng đọc ở website ăn cắp truyện.
“Được cứu rồi? Con nói vậy là sao?”, Lưu Tông Tín hoàn toàn mù mờ.
“Tập đoàn Bắc Dã, là họ đã ra tay, tập đoàn Dương Thị bị ép lùi bước rồi”.
Chuyện này…
Lưu Tông Tín ngẩn ra rồi nhìn tập đoàn Bắc Dã với vẻ vui mừng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!