Dù chỉ qua giọng nói, nhưng Sở Bắc vẫn có thể tưởng tượng được, Lạc Vinh Quang ở đầu dây bên kia đang tức tối đến mức nào.
“Không phải tôi muốn thế nào, mà là ông đấy!”
Sở Bắc bình thản đáp lời.
“Nếu ông thật sự muốn Tiểu Tuyết quay về thì hãy làm gì đó để tỏ thành ý đi, không thì miễn bàn!”
Dứt lời, Sở Bắc không chút do dự mà ngắt máy luôn.
…
“Thằng chết tiệt này! Đúng là tức muốn chết mà!”
Tiếng quát tháo của Lạc Vinh Quang vang vọng trong phòng khách của nhà họ Lạc.
Thấy Sở Bắc dám cúp máy trước, ông ta đã bùng lửa giận.
Lúc này, ông ta chỉ muốn đập vỡ chiếc điện thoại ngay lập tức.
“Bố ơi, giờ phải làm sao ạ?”
“Đúng đấy ông, Sở Bắc và Lạc Tuyết thật là quá đáng, đến lời ông nói mà cũng dám bỏ ngoài tai!”
Lạc Viễn Hà và Lạc Mai ở bên cạnh cũng sợ đến mức run rẩy.
Nhưng họ vẫn cứng miệng đổ lỗi cho người khác được.
“Hừ, hai bố con anh còn dám lên tiếng à?”
Lạc Vinh Quang quay ngoắt lại rồi lườm hai bố con nhà kia.
Ánh mắt hình viên đạn ấy khiến hai bố con Lạc Mai giật bắn mình.
“Không tại bố con anh thì chuyện đâu đến nỗi này? Bây giờ thì hay rồi, thấy tự cầm đá đập xuống chân mình chưa?”
“Vô dụng, toàn một lũ ăn hại!”
Lạc Vinh Quang lại giận dữ gào lên như đã phát điên.
Bây giờ, ông ta mới biết hoá ra Lạc Mai đã cướp hợp đồng của Lạc Tuyết.
Sau đó, bố con ả ta còn đề xuất với ông ta đuổi việc Lạc Tuyết.
Lúc ấy, ông ta cứ nghĩ không có vấn đề gì nên đã đồng ý ngay.
Ai ngờ đâu, bây giờ sự việc lại thành ra thế này chứ!
Họ đuổi Lạc Tuyết đi thì dễ, nhưng mời cô quay lại làm việc thì e rất khó.
Nhất là còn vướng tay Sở Bắc kia.
Vừa nhớ lại lời nói ban nãy của Sở Bắc, Lạc Vinh Quang lại tức điên lên.
“Bố, chúng con cũng không ngờ lại thành ra thế này! Tất cả là tại thằng Sở Bắc, nhất định nó đã dùng chiêu ly gián!”