“Đây chính là ý của ông nội, cho dù mẹ gọi cũng vô dụng thôi!”
“Cái gì? Ý của ông cụ?”
Chu Cầm vừa nghe thấy, cả người lập tức sững sờ!
Sau đó, trong lòng cảm thấy không cam tâm.
“Sao ông cụ có thể làm như vậy? Tốt xấu gì con cũng là cháu gái ông ấy mà, đúng là quá thiên vị!”
“Không, đúng là hiếp người quá đáng, ức hiếp chúng ta mẹ góa con côi mà!”
Chu Cầm nghiến răng nghiến lợi, lại càng tức giận hơn!
Liếc nhìn Sở Bắc, cơn giận trong lòng lại càng không có chỗ phát tiết!
“Sở Bắc, đều là do cậu!”
“Nếu không phải do cậu không có tiền đồ gì, chúng tôi cũng sẽ không bị ức hiếp ra như vậy rồi?”
Là người vô tội nằm không cũng trúng đạn, Sở Bắc chỉ có thể vung tay, không nói lời nào, cũng chẳng buồn chấp nhặt với Chu Cầm!
“Mẹ, mẹ bớt nói hai câu đi, vẫn nên nghĩ xem sau này làm thế nào đi!”
Lạc Tuyết đành bất lực lắc đầu, giọng điệu có chút chán nản.
Vừa nghe lời này, Chu Cầm lập tức ủ rũ.
Đúng vậy, Lạc Tuyết bị đuổi rồi, ngày tháng sau này biết phải làm sao đây!
Ngày trước, thu nhập cả gia tộc đều đến từ Lạc Tuyết. Đọc tiếp tại Tamlinh247 nhé! - Đừng đọc ở website ăn cắp truyện.
Nhưng bây giờ, không còn thu nhập, bọn họ sống tiếp kiểu gì?
Quay về thực tại, Lạc Tuyết vẫn luôn nghĩ mãi về vấn đề này.
Mặc dù bây giờ không cần phải lo về chuyện nơi ở, nhưng học phí của con gái, lại thêm sinh hoạt phí ngày thường, toàn bộ đều là những khoản không nhỏ!
“Đừng lo, biết đâu mọi chuyện lại có thể đổi hướng thì sao?”
Cũng ngay lúc này, Sở Bắc tiến lên trước, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Lạc Tuyết.
“Tiểu Tuyết, còn nhớ vấn đề anh hỏi không?”
“Nếu Lạc Quang Vinh đến mời em quay về tập đoàn Lạc thị, em sẽ đồng ý, hay là lập chi nhánh khác?”