Dù chiếc Audi chạy được một lúc rồi, nhưng Lạc Mai vẫn chưa thể nguôi giận được.
“Thôi, con cũng bơn bớt đi!”
Lạc Viễn Hà đang lái xe cũng phải lườm con gái mình một cái: “Giờ đang lúc mấu chốt, chúng ta phải lấy được tiền của tập đoàn Lý Thị đã”.
“Chờ cứu được công ty rồi, chúng ta bám vào cậu Dương thì tha hồ mà xử lý thằng mù ấy”.
Nghe thấy thế, Lạc Mai mới dịu đi một chút.
“Còn cái con mặt dày Lạc Tuyết nữa, bao giờ về con phải cho nó một trận mới được”.
Nhớ tới Lý Nham vẫn đang phải nằm viện, lửa giận trong lòng Lạc Mai lại bùng cháy.
“Thôi, đến nơi rồi đây này! Lát nữa nhớ chú ý lời ăn tiếng nói, nếu đàm phán thất bại thì ông nội con không tha cho chúng ta đâu!”
Thấy tập đoàn Lý Thị đã ở ngay trước mắt, Lạc Viễn Hà hít sâu một hơi rồi nhắc nhở Lạc Mai.
“Bố yên tâm! Mình có hợp đồng trong tay rồi thì còn sợ gì nữa?”
Lạc Mai đắc ý cầm bản hợp đồng trong tay rồi cùng bố mình đi vào tập đoàn Lý Thị.
“Đứng lại, đi đâu đấy?”
Hai bố con họ vừa bước chân vào thì đã bị bảo vệ chặn lại.
Dù thấy bực mình, nhưng Lạc Mai vẫn kiên nhẫn giải thích.
“Chúng tôi là người của tập đoàn Lạc Thị, hôm nay đến để bàn chuyện hợp tác với tổng giám đốc Lý”.
“Người của tập đoàn Lạc Thị ư?”
Người bảo vệ cau mày nói: “Cô lên chỗ kia đăng ký rồi đặt lịch hẹn với lễ tân đi, nếu sếp Lý rảnh thì sẽ tiếp hai người”.
“Được!”
Lạc Mai cau mày rồi đáp lời.
Nếu đây không phải là tập đoàn Lý Thị thì với thái độ đó, người bảo vệ này đã bị Lạc Mai mắng té tát rồi.
“Hai vị muốn gặp sếp tổng ư? Nhưng chưa hẹn trước thì e là khó đấy”.
Cô lễ tân nhìn hai bố con Lạc Mai rồi cau mày.
Lý Hải Đông là tổng giám đốc của tập đoàn Lý Thị nên ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi.
Nếu không hẹn trước thì đến chủ tịch thành phố cũng không gặp được.
Lạc Mai nhíu mày, nhưng không cam tâm rời đi.
“Thế à? Vậy chúng tôi có thể đặt lịch hẹn bây giờ không? Chúng tôi là người của tập đoàn Lạc Thị, đến gặp tổng giám đốc Lý để bàn chuyện hợp tác”.
“Cái gì? Tập đoàn Lạc Thị?”
Cô lễ tân nghe thấy thế thì cuống lên ngay.