Lý Nham cười khẩy, thậm chí hắn ta còn đang tưởng tượng đến cảnh cả nhà Sở Bắc bị tống cổ ra ngoài rồi.
Còn cậu nhân viên thì cũng không ngạc nhiên, chỉ tỏ rõ thái độ coi thường.
“Nếu không có gì cả thì tôi buộc phải soát người của nhà anh, nếu không chúng tôi chỉ còn cách báo cảnh sát thôi!”
Nói rồi, cậu ta xua tay, gọi thêm mấy nhân viên phục vụ nữa tới soát người.
“Nhưng…”
Đúng lúc này, Sở Bắc chợt ngẩng đầu lên rồi thò tay vào túi.
“Không biết chiếc thẻ này có giá trị gì không?”
Dứt lời, Sở Bắc lấy chiếc thẻ màu đen ra kẹp giữa hai đầu ngón tay, sau đó khua trước mặt hai người đó.
“Bó tay! Sở Bắc, đầu óc cậu không có vấn đề gì đấy chứ?”
Lý Nham chỉ liếc nhìn một cái rồi lập tức ngửa cổ lên cười.
“Lấy đại một cái thẻ rách ra mà cũng dám lên mặt với đời à? Buồn cười chết mất!”
Mọi người đều biết nhà hàng Thần Tinh chỉ có thẻ màu vàng thôi mà.
Hắn ta chưa từng nghe nói có loại thẻ màu đen bao giờ.
Rõ ràng Sở Bắc đang định loè thiên hạ, to gan thật đấy!
Lạc Tuyết giơ tay đỡ trán, nhất thời không biết phải nói gì.
Cô đã chuẩn bị chấp nhận số phận rồi.
Nhưng ngay sau đó, cậu nhân viên kia chợt hô lên, sau đó nhíu chặt mày nhìn tấm thẻ trong tay của Sở Bắc.
“Anh ơi,… anh cho tôi xem chiếc thẻ đó được không ạ?”
Cậu ta nuốt nước miếng.
Sau đó dán chặt đôi mắt vào chiếc thẻ đen đó, giọng điệu cũng thay đổi hẳn.
“Úi dào, có mỗi cái thẻ rách thì xem làm gì? Cậu mau gọi người đến kiểm tra đi, cậu Lưu sắp đến rồi đấy, đừng làm cậu ấy mất hứng!”
Lý Nham chẹp miệng với vẻ mất kiên nhẫn.
Song, cậu nhân viên đã hoàn toàn phớt lờ hắn ta.
Cậu ta run rẩy nhận lấy chiếc thẻ trong tay Sở Bắc.
Khi nhìn thấy tên của Lý Hải Đông bên trên chiếc thẻ, toàn thân cậu ta run lên, mắt thì như sắp rớt ra ngoài đến nơi.
“Đây… là….”
Giọng nói của cậu ta cũng trở nên lắp bắp.
Thẻ đen!