Lạc Tuyết thầm thở dài, không biết phải làm gì mới vừa lòng mẹ cô nữa.
Sở Bắc bế con gái lên rồi đi tới cạnh Lạc Tuyết, sau đó mỉm cười với cô.
“Ra ngoài ăn đi, anh biết một nhà hàng này ngon lắm!”
“Hừ, cậu nói hay quá nhỉ, ăn xong cậu trả tiền nhé? Đúng là loại vô dụng!”
Chu Cầm lừ mắt, lúc nào bà ta cũng thấy Sở Bắc chướng mắt.
“Không sao, con sẽ mời!”
Sở Bắc mỉm cười gật đầu.
Lạc Tuyết ngẩn ra, định nói gì đó nhưng Chu Cầm đã cất tiếng cười khẩy.
“Thật không? Nếu cậu đã nói vậy thì đi thôi, để tôi xem cậu định mời mấy mẹ con bà cháu tôi món gì nào”.
Chu Cầm hừ một tiếng với vẻ sâu xa.
Thấy thế, Lạc Tuyết chỉ biết câm nín.
Cô lạ thừa suy nghĩ của mẹ mình, rõ ràng mẹ cô đang muốn thấy Sở Bắc bị bẽ mặt.
“Mẹ…”
“Không sao, mình đi thôi, Tâm Nhi đói rồi!”
Sở Bắc khẽ lắc đầu rồi vẫy tay bắt taxi bên đường.
“Được, đi thì đi! Nhưng tôi nói trước, không phải nhà hàng đẳng cấp thì tôi không vào đâu”.
Lạc Tuyết còn định nói gì đó, nhưng Chu Cầm đã cướp lời trước rồi kéo cô lên taxi.
Sở Bắc không nói gì, chỉ nhìn về phía tài xế.
“Đến nhà hàng Thần Tinh!”
Nghe thấy thế, tài xế không có biểu cảm gì, nhưng mẹ con Lạc Tuyết ngồi phía sau thì giật nảy mình.
“Nhà hàng Thần Tinh? Sở Bắc, anh điên rồi à?”
Lạc Tuyết vô thức hô lên, rõ ràng cô đã bị doạ sợ.
Đến Chu Cầm cũng phải há hốc miệng với vẻ khó tin.
Thần Tinh là nhà hàng có số có má ở Tân Hải, đương nhiên mẹ con bà ta cũng biết.
Đừng nói là đến đó ăn, riêng đặt một phòng bao thôi đã lên đến bốn con số rồi.