“Là Lý Hải Đông đã cho nhà họ một tỷ mà không đòi hỏi gì”.
“Lý Hải Đông, bảo sao…”
Nhớ lại thái độ ban nãy của Lý Hải Đông, Dương Xuyên đã hiểu ra ngay.
Lúc lên tiếng, hắn ra còn nghiến răng kèn kẹt.
“Đến tập đoàn Lý Thị, để tôi xem có phải Lý Hải Đông định đối đầu với tôi hay không”.
Tên đàn em không dám chậm trễ, lập tức khởi động xe.
…
Người biết chuyện ở Tụ Hiền Lâu không nhiều.
Nhưng chắc chắn sẽ có không ít người mất ngủ.
Sau khi rời khỏi Tụ Hiền Lâu, Sở Bắc không cần Thanh Vũ đi cùng nữa.
Vừa quay về tiểu khu, anh đã gặp Lạc Tuyết vừa đi đón con gái tan học về.
Phía sau hai mẹ con còn có Chu Cầm!
“Bố ơi, con nói cho bố biết một tin vui nhé! Hôm nay, tranh mà Vũ Tâm vẽ được cô giáo khen lắm đấy”.
Vừa nhìn thấy Sở Bắc, Tiểu Vũ Tâm đã mừng quýnh rồi chạy nhanh về phía anh.
Sở Bắc mừng rỡ rồi ôm con gái vào lòng.
“Nói cho bố nghe Vũ Tâm đã vẽ gì nào!”
Tiểu Vũ Tâm chớp đôi mắt to tròn rồi ghé sát vào tai Sở Bắc.
“Hì hì, con vẽ bố với mẹ đấy!”
“Ừm, Tiểu Vũ Tâm giỏi quá!”
Sở Bắc mỉm cười rồi thơm một cái lên má của con gái.
Chỉ khi ở trước mặt con gái, Sở Bắc mới nở nụ cười hoàn toàn vui vẻ.
“Thôi đi, mấy câu khen vớ vẩn ấy có đổi thành cơm mà ăn được không?”
Khung cảnh xinh đẹp này đã bị giọng nói u ám của Chu Cầm phá hỏng.
“Trời tối rồi đấy, tôi còn chưa được ăn cơm đây, hai bố con cậu còn tâm trạng mà bình tranh ảnh nữa, đúng là không thể hiểu nổi!”
Chu Cầm hừ một tiếng rồi lườm Sở Bắc với vẻ bực dọc.
Lạc Tuyết cười khổ một tiếng, chẳng biết phải làm sao.