“Có biết đây là nơi nào không? Đừng nói là nhà, ngay cả một viên gạch, cậu cũng không mua nổi đâu!”
Ánh mắt La Toàn khá là khinh miệt, loại người như vậy, ông ta gặp nhiều rồi.
Chỉ sợ là ở trước mặt gái đẹp nên mới ra vẻ nói như vậy thôi?
Chậc chậc, cô gái ở bên cạnh thanh niên này cũng không tệ!
Đi theo loại người như vậy, đúng thật là đáng tiếc!
Ở bên cạnh, nhóm nhân viên bán hàng cũng chẳng mấy tôn trọng.
“Người thời nay đúng là càng ngày càng điên mà! Trong còn chẳng có nổi hai tờ tiền mà học đòi người ta đến mua nhà?”
“Không thấy người ta mù sao? Không chừng đi nhầm nơi thôi!”
“Chậc chậc, Liên Hoa Tuấn Viên chúng ta từ lúc nào đã xuống cấp tới mức ai cũng có thể tới mua nhà vậy?”
Bọn họ lăn lộn ở đây cũng khá lâu rồi.
Cho dù là kẻ lắm tiền hay nhà giàu mới nổi, chắc chắn nhìn một lần là trúng!
Còn về kiểu Sở Bắc, cả người tỏa ra cảm giác một người chất phác, bọn họ chỉ liếc mắt một cái thì đã không còn hứng thú!
Sở dĩ châm chọc khiêu khích như vậy, chẳng qua chỉ là muốn vớt vát lại chút hiểu lầm bẽ mặt vừa nãy thôi!
Mà lời của bọn họ lại giống như một tát, đánh thẳng vào mặt Chu Cầm và Lạc Tuyết!
Mặc dù bọn họ không làm gì, cũng không nói gì, nhưng cũng bị mắng xối xả!
“Chậc chậc, tôi nói đến làm gì? Làm người ấy, phải biết tự lượng sức mình!”
“Không nghe lời người lớn thì chịu thiệt ngay thôi, bây giờ mất mặt rồi chứ? Đáng đời!”
Chị Ngô vung tay, chép miệng, bộ như sớm đã biết rồi, hà tất lúc đầu phải làm như vậy!
Chị ta vừa nói, lại càng khiến Chu Cầm và Lạc Tuyết xấu hổ khôn nguôi!
“Sở Bắc, chúng ta đi thôi!”
Lạc Tuyết vô lực lắc đầu, quay người muốn đi!
Còn Chu Cầm, ánh mắt gần như tóe lửa, chỉ hận không thể xé xác Sở Bắc!
“Sở Bắc, tôi đúng là mù mắt rồi, lại đi tin mấy lời nói nhảm của cậu! Cái mặt già này của tôi bị cậu bôi tro trét trấu rồi!”