“Mẹ, mẹ nói ít hai câu đi!”
Lạc Tuyết khẽ liếc nhìn mẹ mình rồi vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn chị Ngô.
“Chị Ngô, vừa rồi mẹ tôi nói chuyện hơi quá, chị đừng để ý, tôi đã quyết định rồi, chúng tôi…”
“Chúng tôi dọn đi ngay hôm nay!”
Vừa dứt lời, bầu không khí lập tức cứng đờ.
Ba người phụ nữ nhíu mày, ánh mắt đều khác nhau.
Bởi vì, lời này là do Sở Bắc nói!
“Sở Bắc, anh nói gì vậy!”
Lạc Tuyết trừng mắt nhìn anh, đang định giải thích.
Thì lại thấy Sở Bắc tiến lên một bước, khẽ lắc đầu.
“Tiểu Tuyết, chúng ta không thuê nơi này nữa, đổi một phòng to hơn đi!”
Không thuê ở đây? Đổi một phòng to hơn?
Lạc Tuyết cắn răng, không biết phải nói gì.
Bây giờ ngay cả tiền thuê mấy vạn tệ cô còn không bỏ ra được, còn muốn đổi gì?
Gì mà thuê phòng lớn? Người này đúng là kiểu điển hình đứng nói chuyện không đau lưng mà!
“Tên họ Sở kia, cậu im miệng cho tôi, chỗ này không có chỗ cho cậu nói đâu!”
Chu Cầm lập tức tìm được nơi phát tiết, mắng Sở Bắc.
“Ồ, đây chính là cậu con rể quý hóa đây sao, trông cũng không tệ nhỉ…”
Chị Ngô liếc nhìn Sở Bắc từ trên xuống dưới, trêu chọc khẽ chép miệng!
“Trẻ tuổi như vậy mà lại bị mù rồi, đúng là đáng tiếc! Con gái có bệnh thì thôi vậy, đến bố cũng là tên mù, chẳng trách mấy người lại nghèo như vậy, chậc chậc…”
Chỉ hai câu ngắn ngủi đã khiến sắc mặt Chu Cầm và Lạc Tuyết không dễ nhìn chút nào!
Sở Bắc khẽ nhíu mày, cũng không phản bác mà chỉ khẽ lắc đầu.
“Cô đi đi, hôm nay chúng tôi sẽ dọn đi!”
Chị Ngô nhíu mày, lập tức không vui!
“Hừ, nói chuyện cũng thẳng thắn đấy, nếu mà các người không làm được, đến lúc đó cho dù có quỳ xuống cầu xin tôi cũng vô dụng thôi!”
Mục đích chính của chị ta chính là nhân cơ hội kiếm thêm chút tiền nhà.
Nếu bọn họ chuyển đi thì đi tìm đâu ra khách thuê ngu ngốc như vậy được chứ?
“Sở Bắc, anh đừng nói nữa!”