“Tiểu Lạc à, chị nói thật với cô câu này, nhà cửa bây giờ đúng là rất khó tìm! Chỗ của chị đây tuy tầng gác cũ một chút nhưng trang hoàng bên trong chẳng tệ chút nào, không biết có bao nhiêu người bỏ giá cao muốn giành thuê kìa!”
“Nhưng mà, thấy cả nhà cô cũng không dễ dàng gì, hơn nữa, chúng ta cũng quen lâu rồi! Như vậy đi, chi bằng cô thêm một chút tiền nhà, tôi sẽ thư thả thêm vài ngày, mấy người muốn ở bao lâu thì cứ ở bấy lâu!”
“Thế nào, cách này cũng không tệ chứ?”
Nói xong, vẻ mặt chị Ngô dương dương đắc ý, quan sát Lạc Tuyết.
Nhưng Lạc Tuyết lại nhíu mày, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
“Chị Ngô, năm ngoái không phải đã tăng một lần rồi sao? Bây giờ còn tăng nữa, như vậy không tốt đâu?”
Bốn năm trước, ban đầu khi bọn họ dọn đến, tiền thuê là hai nghìn tệ một tháng!
Chỉ là, phòng này chỉ hơn năm mươi mét vuông mà thôi.
Hơn nữa còn là khu cũ, cơ sở vật chất cũng không theo kịp.
Như vậy cũng được vậy, trong nhà ngoài cửa và tường chịu lực, thì không có gì cả.
Giá như vậy quả thực khá cao!
Nhưng đến bước đường cùng, thì Lạc Tuyết vẫn phải thuê!
Một năm trước chính là lúc con gái phát bệnh, chị Ngô cũng từng đến đuổi một lần.
Vốn dĩ Lạc Tuyết muốn chuyển đi, nhưng bởi vì con gái nên không thể không tăng thêm tiền nhà một nghìn tệ.
Nên mới ở lại được!
Không ngờ, mới qua một năm mà lại tăng giá thuê rồi!
Tăng thêm là đã bốn năm nghìn tệ rồi, cô còn thuê thế nào được?
Lại nói, căn nhà này thật sự không xứng giá đó!
Phía sau Lạc Tuyết, Sở Bắc khẽ lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên.
Quả nhiên, nói nhiều như vậy, đây mới là mục đích thật sự của chị Ngô!
“Tiểu Lạc à, nếu không phải nể tình cảm chúng ta quen biết nhiều năm vậy, cô nghĩ tôi sẽ nói ra lời như vậy sao?”
Chị Ngô lắc đầu, vẫn bộ dạng khuyên bảo như cũ!
“Vừa nãy có người gọi điện cho tôi, đồng ý bỏ ra giá thuê bồn nghìn tệ một tháng, cũng bị tôi từ chối rồi”.
“Nếu không phải vì chúng ta biết nhau, chị đây sớm đã đuổi các người đi rồi”.
“Cô tin hay không, cho dù cô có bỏ nhiều tiền hơn, muốn tìm căn nhà như chỗ chị đây, gần như là không thể!”
“Nếu không tin thì cô có thể đi xem thử, đừng trách chị không nhắc cô, đi qua thôn này thì không còn trọ nào nữa đâu!”
“Đến lúc đó lang thang đầu đường xó chợ, đừng nói là chị Ngô vô tình vô nghĩa!”
Nói xong, chị ta vung tay quay đầu đi.