Song, Lạc Viễn Hà vừa liếc nhìn nội dung trong bản hợp đồng một cái là đã nghệt mặt ra ngay.
Ông ta trợn tròn mắt, sau đó mặt mũi nhăn nhó như nhìn thấy ma quỷ.
“Bố, bố sao thế?”
Lạc Tuyết cau mày rồi nghi hoặc nhìn Lạc Viễn Hà.
Thấy ông ta không trả lời, bấy giờ ả ta mơi ngước lên nhìn vào bản hợp đồng trong tay bố mình.
Tương tự như Lạc Viễn Hà, Lạc Tuyết vừa đọc một lát thì cũng trố mắt ra.
Bất kể là nội dung hay chữ ký của Lạc Tuyết và Lý Hải Đông trong hợp đồng đều không ngừng đánh mạnh vào thần kinh của hai bố con ả ta.
Hợp đồng này là thật!
Số tiền lên đến một tỷ đồng.
Mọi thứ khó tin đã trở thành hiện thực.
“Sao, sao lại thế này?”
Hai bố con ả ta thừ người ra, mắt thì trợn tròn với vẻ kinh ngạc!
Họ còn định nói gì đó, nhưng lưỡi cứ cứng lại không nói được gì.
“Giờ hai người tin chưa?”
Thấy thế, Lạc Tuyết thở phào một hơi.
“Có bản hợp đồng này thì nguy cơ của tập đoàn sẽ được giải trừ rồi, nhiệm vụ của cháu coi như hoàn thành”.
Dứt lời, Lạc Tuyết thở dài một hơi.
Dù mọi thứ rất khó hiểu, nhưng cô đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Ngoài Sở Bắc ra thì tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Bởi chính anh sắp xếp chuyện này mà.
Nếu Lạc Tuyết không ký được hợp đồng mới là lạ.
“Hừ! Thế này thì sao? Dùng thân xác để đánh đổi thôi mà nói cứ như vinh quang lắm ấy”.
Lạc Mai định thần lại rồi bĩu môi với vẻ coi thường.
Giọng điệu của ả ta có vẻ hâm mộ và ghen ghét rõ rệt.
Với thân phận của Lý Hải Đông, có không biết bao nhiêu cô gái ở Tân Hải muốn bám vào ông ta.
Nhưng Lạc Tuyết đã có con thì dựa vào đâu mà leo được lên giường của ông ta chứ?