“Sở Bắc, anh đến đây làm gì? Anh vừa đánh bác cả đấy à?”
“Anh tiện đường qua đây thôi, còn đánh ông ta thì…”
Sở Bắc giải thích qua loa rồi mỉm cười.
“Em có thể hỏi mọi người xem, anh có động tay vào người ông ta hay không”.
Lạc Tuyết ngẩn ra rồi nghi hoặc nhìn nhân viên ở xung quanh.
“Sở Bắc, mày còn định nguỵ biện nữa à? Các người nói xem có phải nó đánh bố tôi không?”
Lạc Mai nghiến chặt răng, giọng nói còn có vẻ uy hiếp.
“Chuyện này…”
Đám nhân viên ngơ ngác nhìn nhau.
Dù khả năng cao chuyện này có liên quan đến Sở Bắc, nhưng họ thật sự không thấy anh làm gì cả.
Thế sao họ làm chứng cho được?
Không lẽ bắt họ nói dối sao?
“Các người, điên thật mà…”
Thấy không ai nói gì, Lạc Mai tức đến run người.
Ả ta không thể làm gì Sở Bắc được.
Thấy vậy, Lạc Tuyết đã hiểu ra mọi chuyện.
Cô khẽ lắc đầu rồi bất đắc dĩ nhìn Sở Bắc.
“Tự nhiên anh đến đây làm gì? Về trước đi!”
Song, Sở Bắc chưa nói gì thì Lạc Viễn Hà mãi mới hít thở được lập tức sửng cồ lên.
“Đi đâu mà đi? Nghĩ hay quá nhỉ! Sở Bắc, hôm nay cậu phải nói cho rõ với tôi”.
“Đúng vậy!”
Lạc Mai có vẻ không cam tâm nên lập tức phụ hoạ.
“Còn cháu nữa đấy Lạc Tuyết, cháu đã làm chuyện xấu xa gì thì trong lòng cháu tự biết rõ nhất”.
“Loại người như cô đúng là mối nhục của nhà họ Lạc chúng tôi!”
Nghe thấy vậy, Lạc Tuyết lập tức cau mày.
“Lạc Mai, tôi đã làm gì sai trái? Nếu chị không giải thích rõ ràng thì tôi sẽ kiện chị tội vu khống đấy!”
Lạc Mai liên tục sỉ nhục Lạc Tuyết, giờ còn nói ngay trước mặt Sở Bắc.
Vì vậy, Lạc Tuyết không thể nhịn được nữa.