Lạc Tuyết tự cười nhạo, vừa định lấy thẻ phòng mở cửa thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
“Cô Lạc, cô đến rồi sao? Mau vào trong!”
Cửa phòng mở ra, gương mặt tươi cười khách khí của Lý Hải Đông đã xuất hiện.
Giọng điệu thậm chí khách khí đến mức có chút khác thường.
“Chào chủ tịch Lý!”
Lạc Tuyết khách sáo chào hỏi, có phần cẩn trọng đi vào cùng Lý Hải Đông.
Cạch!
Lý Hải Đông đóng cửa lại, khiến tim cô khẽ hẫng một nhịp.
Căn phòng rất rộng, rộng đến mức không tưởng nổi.
Trên bàn trà chính giữa, nước trà đã nguội lạnh, rõ ràng Lý Hải Đông đã đến được một lúc rồi.
“Cô Lạc ngồi đi, không cần câu nệ thế đâu!”
Lý Hải Đông khẽ cúi đầu, dọn dẹp gì đó.
Động tác trông rất bình thường, nhưng lại khiến Lạc Tuyết càng thấp thỏm trong lòng.
Chủ tịch Lý lại khách sáo như vậy, rốt cuộc là có ý đồ gì?
“Chủ tịch Lý, ông tìm tôi đến đây, không biết…”
Lạc Tuyết mất tự nhiên ngồi xuống, vì mong có thể yên tâm nên vẫn đánh bạo cẩn thận hỏi một câu.
Lý Hải Đông khẽ cười: “Cô Lạc khách sáo rồi, nghe nói tập đoàn Lạc thị gặp chút khó khăn?”
Tim Lạc Tuyết đập thình thịch!
Lý Hải Đông nói như vậy, trừ phi chuyện này là do ông ta làm?
Dù sao, tập đoàn Lý thị hoàn toàn có năng lực làm như vậy!
Nếu thật sự là vậy thì rắc rối rồi!
“Chủ tịch Lý, thật ra…”
Lạc Tuyết muốn giải thích thì lại bị Lạc Hải Đông cười ngắt lời.
“Cô Lạc tuyệt đối đừng hiểu lầm, họ Lý tôi mời cô đến chỉ là muốn tiến hành tài trợ tư nhân thôi!”
“Tài trợ tư nhân?”
Lúc này, Lạc Tuyết hoàn toàn ngây người!
Lý Hải Đông khẽ cười, cầm lấy hợp đồng trên bàn trà, nhẹ nhàng để trước mặt Lạc Tuyết.